Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


Trần Cảnh sau khi ép vợ nhường ngôi, lên ngôi lấy hiệu là Trần Thái Tông. Vua lúc đó chỉ có 8 tuổi, nên mọi chuyện trong triều đều bị Trần Thủ Độ nắm dử. Trần Thủ Độ tìm cách tiêu diệt dòng họ Lý, bắt dân chúng họ Lý đổi thành họ Nguyễn.

Vua Thái Tông và hoàng hậu Chiêu Thánh (tức Lý Chiêu Hoàng) lấy nhau đã lâu chưa có con. Năm 1236, Trần Thủ Độ liền ép Thái Tông lấy chị dâu là công chúa Thuận Thiên - vợ Trần Liễu, chính là chị ruột của Chiêu Thánh vì Thuận Thiên đã có mang sẵn với Trần Liễu được 3 tháng. Việc đó khiến Trần Liễu thù hận cất quân nổi loạn. Điều này làm cho vua Trần Thái Tông khó xử và ông đã bỏ kinh đô lên núi Yên Tử. Trần Thủ Độ phải đích thân lên núi mời, cộng với lời khuyên của sư Phù Vân, ông mới quay lại kinh đô. Trần Liễu nổi loạn thất bại may nhờ Trần Thái Tông khoan dung không những không phạt mà còn sách phong làm An Sinh vương ở Kinh Môn (Hải Dương).

Tuy nhiên, người con của Trần Liễu mà Trần Thủ Độ sắp đặt để làm con Trần Cảnh là Trần Quốc Khang sinh ra năm 1236 cũng không được làm thái tử dù là con trưởng. Năm 1240, Thái Tông sinh được Trần Hoảng, lập làm thái tử và sau trở thành vua Trần Thánh Tông.
by Lý Tưởng Người Việt
Bắc Trung Nam (Danlambao) - Nhiều người đã viết và viết rất nhiều về đời sống lầm than, bị áp bức oan trái và bị tước đoạt mọi quyền tự do của người dân Việt dưới chế độ cộng sản.
Nước mắt và máu của nhân dân VN đã tuôn trào vì uất ức căm phẫn trước sự độc tài tàn ác của đảng và nhà nước cộng sản đã nhiều và khó có thể nhiều hơn nữa.
Các đảng phái, hội đoàn, tổ chức, tôn giáo đã không ngừng kêu gọi đòi quyền làm người tự do cho nhân dân, đòi dân chủ cho đất nước, đòi ĐCSVN trả lại quyền làm chủ cho dân tộc, đòi công lý và công bằng cũng đã nhiều.
Những buổi hội thảo bé có lớn có để mổ xẻ, tranh cãi về từng câu chữ, từng ý tưởng, từng màu cờ cũng đã quá nhiều và khó có thể nhiều hơn.
Tất cả đều quá nhiều.
Thời gian gần ba mươi năm so với lịch sử chỉ như một nháy mắt nhưng với những con người đang quằn quại sống dưới sự kềm kẹp, khủng bố của chính quyền cộng sản, của những người đang đếm ngày tháng trôi qua giữa bốn bức tường đen tối tù ngục vì đã công khai đấu tranh cho một VN dân chủ thật quá dài và quá nặng nề lê thê.
Thời gian gần ba mươi năm đã cắt đứt bào mòn niềm hy vọng của nhiều người mong được sống và được hít thở không khí trong đất nước Việt Nam tự do. Mỗi người tự mang một chiếc mặt nạ để tồn tại, để tự biến mình thành bóng ma cô đơn giữa lòng dân tộc vì sự sợ hãi đã hằn sâu trong tâm khảm hay vì sự an toàn cho bản thân và gia đình.
Thời gian gần ba mươi năm cũng đã đủ để nhiều sự thật được phơi bày ra ánh sáng, để những băng-rôn biểu ngữ, khẩu hiệu của đảng cộng sản chỉ là những con chữ vô tri và cũng đủ để lột trần truồng một chế độ cai trị vô nhân tâm, tàn bạo với chủ trương cướp bóc, tước đoạt, bán đứng đất nước, ăn sống tài nguyên quốc gia.
Thời gian ba mươi năm như một người thầy khắc nghiệt dạy cho dân Việt Nam hiểu và quý sự tự do để sau này khi có được sẽ chấp nhận cái chết quyết không để mất. Thời gian này như lò luyện tâm trí và bản lãnh người dân Việt để biết và hiểu rằng sinh mệnh và tương lai của dân tộc là trách nhiệm của mỗi người, đất nước này thuộc về toàn dân quyết định, để mọi người trưởng thành trong một xã hội mới đầy hoa và ánh sáng.
Tất cả đã đủ chưa để mọi người tháo gở mặt nạ, nhìn nhau là anh em là bạn hữu để cùng tay trong tay đứng lên đấu tranh đòi quyền làm chủ đất nước và cùng xây dựng non sông.
Tất cả đã đủ chưa để các đảng phái, các tổ chức, các hội đoàn các nhà thông thái không còn tị hiềm xa cách nhau vì những khác biệt của lập trường, cương lĩnh, phương pháp và con người để cùng đứng chung với toàn dân dưới ngọn cờ được kết thành bởi lòng yêu nước và sự tồn vong dân tộc.
Hơn hai triệu binh lính hai bên đã nằm xuống trong cuộc chiến nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn và nhiều triệu người già trẻ lớn bé cũng đã ngã xuống. Tất cả đã đủ chưa để chúng ta, ba miền Bắc Trung Nam cùng nhìn nhau là đồng bào, đánh đổ chế độ cai trị độc tài cộng sản trong ôn hòa bất bạo động tránh máu chảy thịt rơi thêm một lần nữa.
Sự né tránh đại cuộc là đồng lòng với nhà nước cộng sản kết án bỏ tù và giết chết những người bạn, những anh em của chúng ta đã và đang công khai đấu tranh cho tự do và dân chủ. Sự né tránh đại cuộc là đồng lõa đồng lòng với nhà nước cộng sản.
Không một người Việt Nam nào có quyền đứng ngoài và không một ai là khán giả. Sự kết hợp đoàn kết của mọi người sẽ là sức mạnh và vũ khí duy nhất để dành thắng lợi trước khi bàn đến chuyện thương thảo, hòa giải khi chúng ta chưa có đủ sức mạnh ngồi chung với chính quyền cộng sản để thương thảo.

Xin mọi người đề nghị một giải pháp để toàn dân trở thành một sức mạnh kết thành bởi sự đoàn kết một lòng.
Bắc Trung Nam
by Lý Tưởng Người Việt
Năm 1075 nhà Tống chuẩn bị đem quân xâm lược nước ta, Lý Thường Kiệt và Tông Đản được lịnh mang quân nghêng chiến. Ngồi yên đợi giặc sao bằng đem quân đánh trước để giành thế thượng phong. Ngày 27 tháng 10 năm 1075 ông đem 10 vạn quân chia làm hai đạo đánh sang đất nhà Tống. Đạo quân thứ nhất do phó tướng Tôn Đản chỉ huy đánh thẳng vào thành Ung Châu (Nam Ninh - Trung Quốc) theo đường bộ. Đạo quân thứ hai do Lý Thường Kiệt trực tiếp chỉ huy, theo đường biển đổ bộ vào Châu Khâm, Châu Liêm (Quảng Đông). Vào đất Tống, ông viết "Phạt Tống lộ bố văn" nói rõ lý do cuộc hành quân của mình là đập tan sự chuẩn bị xâm lược của nhà Tống. Quân ta đại thắng trở về.

Tháng 3 năm 1076,  10 vạn quân tinh nhuệ, 1 vạn ngựa chiến và 20 vạn dân phu, hợp với quân Chiêm Thành và quân Chân Lạp  do Quách Quỳ cùng với 9 hùng tướng, chỉ huy tràn sang Việt Nam ta. Giặc đến sông Như Nguyệt (sông Cầu) thì bị chận lại. Sau nhiều ngày giao tranh khốc liệt, Quách Quỳ không thể nào vượt qua phòng tuyến Như Nguyệt, Quách Quỳ đành hạ lịnh đóng trại chờ viện binh.

Đang đêm, Lý Thường Kiệt cho người vào đền thờ Trương Hống, Trương Hát ở phía nam bờ sông Như Nguyệt, giả làm thần đọc vang bài thơ

"Nam quốc sơn hà Nam đế cư  Bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư"



Tạm dịch

Sông núi nước Nam vua Nam ở

Rành rành định phận ở sách trời

Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm

Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời



Bài thơ bất hủ có giá trị như một bản Tuyên ngôn Độc lập khiến địch hoang mang, ngược lại có tác dụng khích lệ tinh thần chiến đấu của quân Đại Việt, tạo ra lòng tin rằng họ đang được thần linh giúp đỡ. Hơn một tháng trời cầm cự, quân địch bị kìm chân trước phòng tuyến sống Cầu, tiến thoái lưỡng nan. Khi đả giết hơn nửa quân nhà Tống, Lý Thường Kiệt đã chủ động giảng hòa để quan hệ Tống-Việt sau đó có thể trở lại bình thường. Quách Quỳ vui mừng đồng ý ngay và vội vã rút quân về.

Năm 1225 Nhà Lý truyền ngôi đến công chúa Lý Chiêu Hoàng thì bị Trần Thủ Độ lập mưu cho công chúa lấy cháu của y là Trần Cảnh và sau cùng bị ép thoái vị để nhường ngôi cho chồng. Lúc đó công chúa mới có 8 tuổi.
by Lý Tưởng Người Việt
Hai Tứ trụ mới?!
Quanlambao - Cu đen vừa lê la khắp quán xá Hà Nội, khắp nơi tặc lưỡi hít hà thán phục cụ Tổng và cụ Chủ Tư quá cao tay ấn! "Ngư ông đắc lợi" kỳ này lại chính là con cháu Bác Hồ Nguyễn Sinh Hùng! Có lẽ sau mấy đời thất truyền kể từ khi bị Lê Duẩn phản phé 'bất trung' đầy ải Vua trong cô đơn, uất hận, thì đến đời chắt chít chịt Hùng này lại có cơ ăn may!

Từ chỗ chỉ còn đúng 01 ngày là hết tuổi, nhưng Trời xui đất khiến sao cho cái ngày 18/1 thì Đại hội Đảng khoá XI lại xong 'sạch sành sanh!' - Mà sinh nhật ông chịt này lại chỉ sau đúng 01 ngày! Tưởng rằng lên đến tứ trụ đã là đỉnh cao thì nay có cơ sẽ còn lên đến đỉnh cao mới mà có lẽ ngay cả Nguyễn Sinh Hùng cũng chưa bao giờ dám mơ đến!

Nguyễn Sinh Hùng, dù rằng cũng nhúng chàm 'chút chút' nhưng có lẽ là phương án duy nhất để hoá giải cái liên minh tiền bạc ba Dũng - Nguyễn Sinh Hùng! Nếu không thì anh hói này giở trò ở Quốc hội lấy cớ chưa có quy chế, còn phải soạn thảo thì lại mất ít nhất đến kỳ họp Quốc hội khoá sau nữa cũng còn chưa chắc! Đêm dài lắm mộng! Chi bằng giao luôn cái ghế Thủ Tướng cho Nguyễn Sinh Hùng thì con gụ sẽ chạy tít ngay!


Song 'chịt' Bác Hồ sẽ phải chấp nhận chia xẻ quyền lực giao lại Bộ Công An, Bộ Quốc Phòng và Viện Kiểm sát tối cao trả lại cho chính Chủ mà trước đây ông Vua Sáu Phong quá 'lơ đễnh' đã để cho ba Dũng cướp mất!

Trám vào chỗ của Sinh Hùng sẽ bằng chính 'hoa hậu' Nguyễn Thị Kim Ngân! Dù 'hoa hậu' Kim Ngân có là đệ tử ba Dũng thì cũng sẽ 'quên ngay' mà chắp tay vái tạ hai cụ Tổng, cụ Chủ cho nhanh! Nhất là 'nhãn tiền' đã thấy những đòn 'quá bẩn' ba Dũng tung ra với ông Nghị Đặng Thành Tâm mà thực ra là để 'chơi' cụ Chủ, thì cũng làm chạnh lòng không biết ngày nào đến lượt mình nếu làm trái ý ba Dũng!

Dân Hà Nội đang hả hê chặc lưỡi bái phục các cụ Tổng, cụ Chủ "Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi....".

Cu đen - Quan làmbáo
by Lý Tưởng Người Việt
Mike Nguyễn (Danlambao) - Khi tôi đặt bút viết những dòng này thì một loạt bài viết "Những Sự Thật Không Thể Chối Bỏ" của Đặng Chí Hùng đã và đang gây xôn xao trong giới báo mạng, khi những sự thật về ông Hồ, về đời tư và cái gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh đã bị tác giả lột trần truồng, phơi bày theo đúng nghĩa của nó. Còn cái gọi là tư tưởng gì đó chỉ là một màn sao chép, nhào nặn, trích đoạn từ búa liềm Mác Lê, mà không ai khác, khi còn sinh thời, chính ông Hồ Chí Minh đã từng tuyên bố "Tôi không có tư tưởng gì hết, mọi tư tưởng đều đã có Lenin và Mao Trạch Đông nghĩ hộ rồi".

Thật ra mà nói, với HCM bây giờ ông ta không còn là người của dương thế, vậy phải nói về tâm linh, về phần linh hồn hay nói trắng ra, là nói về đạo đức tôn giáo, mà dù nhìn dưới bất cứ lăng kính của tôn giáo nào (Thiên Chúa Giáo, Phật Giáo, Đạo Ông Bà…) hay bất cứ một tôn giáo nào đi nữa, người ta phải thừa nhận rằng HCM lúc còn trên dương thế là một kẻ đại gian, đại ác, và với tội danh như thế, khi chết chỉ có thể biến thành "quỷ". Vậy cái xác trong lăng Ba Đình kia phải gọi là xác "quỷ". Còn hình tượng Hồ Chí Minh đang chễm chệ trong các văn phòng, các cơ quan nhà nước, đích thực chỉ là biểu tượng một ác quỷ, đang lộng hành khi nước Việt đang trong cơn suy yếu, mà các tên lâu la của đảng quỷ này đang dựa vào hắn như cái bùa hậu mệnh, để ra sức tàn phá đất nước qua tham nhũng, hối lộ, qua trò bịt miệng người dân để làm suy yếu nội lực dân tộc.
Trong khi đó Trung Quốc đang lần lượt ra sức thâu tóm biển Đông, gây hấn với tất cả các nước láng giềng chung quanh để mở rộng lãnh hải, lãnh thổ. Các quốc gia láng giềng, bằng mọi cách, đang lần lượt lên tiếng phản bác và tìm cách liên minh với nhau, chống lại sự tham lam vô lý, vô độ của Trung Quốc, mặc dù họ có yếu hơn TQ nhiều. Cụ thể nhất là Philippines, và gần đây là Nhật Bản. Những nước này có những tuyên bố và những động thái rất ấn tượng, hùng hồn làm cho thế giới phải nể phục. Trong khi đó, nhìn lại phía Việt Nam, thay vì có những động thái bảo vệ tương tự như các nước láng giềng vừa nêu, thì người dân Việt Nam đang trong cơn "shock", khi chứng kiến những hành động bạc nhược, bán nước, dâng đất, dâng biển của ĐCS cho kẻ thù, mà sử sách nước Việt, dù trải qua bao thời đại, bao thế hệ, cả ngàn năm nay đều minh chứng, bọn phương bắc TQ chỉ là giặc, chứ không thể làm bạn vì long tham của kẻ này. Vậy mà không ai khác, chính ĐCS đang tự ru ngủ, lừa dối mình qua cái gọi là "16 chữ vàng và 4 tốt".
Phiên toà xử vội vàng không theo đúng thủ tục tranh tụng, với bản án bỏ túi giành cho những nhà yêu nước như anh Điếu Cày, chị Phong Tần và Anhbasaigon, cộng với lối hành xử côn đồ vô luật pháp của bọn công an "cái đám còn đảng còn tiền" đã và đang nói lên điều gì? Chúng đang nói người dân Việt Nam rằng "tao, cộng sản là luật, tao muốn bỏ tù ai, muốn giết ai, hay muốn xử thế nào là tùy vào chúng tao. Bọn dân đen VN chỉ là những tên nô lệ, không có quyền làm người, không có một vai trò gì trong vấn đề vận hành đất nước này. Dân đen VN chỉ là những con rối cho chế độ, khi cần đến lòng yêu nước hay cần biểu tình thì xin phép tao cho thì mới được, nếu không tao sẽ xài luật rừng, tao sẽ cho bọn công an cồn đồ quậy phá."
Vậy thì đã rõ rồi nhé, kẻ nào đang cỏng rắn về giày xéo quê hương dân tộc, kẻ nào đang ác với dân nhưng hèn nhát vơi giặc và đang từng bước thông đồng với giặc để biến nước Việt thành một tỉnh của Tàu, kẻ nào đang tự mình "gắn" thêm một sao vào cờ của giặc, để làm quà cho Hán mẫu quốc, hòng giữ ghế, để làm giàu cho bản thân và gia đình.
Về phía ĐCS thì đã rõ, đảng này đích thực là một tay sai, Việt gian cho giặc Tàu. Người Việt Nam đừng mơ tưởng, hy vọng hảo huyền vào đảng này, trong việc bảo vệ, giữ gìn lãnh thổ, lãnh hải. Vậy câu hỏi giành cho từng cá nhân, cho mỗi người đang chảy trong mình dòng máu dân Việt, Ta phải làm gì trước những sự thật đau thương này?
Khó đấy, gian truân và có lẽ sẽ có đỗ máu, có hy sinh, mất mát. Nhưng hoàn toàn có thể làm được, miễn là, đại đa số người dân Việt hiểu rõ dã tâm của cái đảng tay sai này và cùng nhau đoàn kết giúp đỡ nhau, quyết tâm đi làm thì chắc chắn sẽ thành công.
Chúng ta thấy sở dĩ đất nước trở nên vô luật pháp như hôm nay, xã hội trở nên băng hoại, đạo đức suy đồi, tham nhũng trở thành quốc nạn, bọn công an lộng quyền, tất cả đều do nhà nước-đảng cộng sản độc tài này gây ra. Nhưng một phần cũng chính bởi tại nơi mỗi người chúng ta. Có câu nói "Chính quyền nào thì Dân nấy". Chúng ta dù vô tình hay sợ sệt, hay vì một lý do riêng tư nào đó "để được yên thân", mà chúng ta đã thờ ơ, dửng dưng với những bất công, ngang trái trong xã hội. Chúng ta đã lặng thinh như kẻ đồng lõa với cái xấu, với tội lỗi. Chính vì sự thờ ơ và lặng thinh của mỗi chúng ta mà đã dẫn đến một đất nước có kết cục như hôm qua, như một hậu quả của một xã hội vô luật pháp. Kết cục này sẽ còn tiếp tục tiếp diễn với cường độ ngày một cao hơn, cho đến khi nào mỗi người chúng ta biết nhận ra, biết ý thức, đó là công việc, là trách nhiệm và là bổn phận của mỗi chúng ta và biết cùng nhau tranh đấu cho một XH Việt Nam tốt đẹp hơn.
Cái gì cũng có giá của nó. Ở đời không ai cho không chúng ta điều gì. Tự do dân chủ càng không thể là điều tự nhiên đến với chúng ta. Chúng ta muốn có tự do? Chúng ta muốn có một chính quyền biết tôn trọng, biết lắng nghe ý kiến, tiếng nói của người dân? Vâng đòi hỏi của chúng ta rất xác đáng, rất cụ thể. Nhưng ai sẽ bảo đảm cho chúng ta được những điều này? Chính quyền cộng sản? Dĩ nhiên là không như đã nêu ở trên. Chỉ còn con đường là chúng ta phải tự tay mình đi làm, tự mình xây dựng, và tự mình tranh đấu. Dĩ nhiên cái giá trao ra cũng không rẻ tý nào. Nhưng chúng ta vẫn có thể làm được. Chúng ta thử đặt ra câu hỏi, như vụ án xử nhà báo Hoàng Khương, tố cáo CSGT tham nhũng và kết cục anh ta bị lãnh bản án 4 năm tù. Tại sao vô lý như thế? Tại vì chỉ có một mình Hoàng Khương lên tiếng nên bị dập tắt dễ dàng. Thử hỏi nếu chúng ta có hàng ngàn, hàng vạn người cùng lên tiếng công khai cho Hoàng Khương, các nhà báo yêu công lý, yêu sự thật cùng lên tiếng với những bất công trong XH, yêu cầu chính quyền CS phải tôn trọng sự thật, tôn trọng người dân, thì cuộc diện ngày hôm nay có lẽ đã khác hẳn. Bởi khi chúng ta đồng thanh lên tiếng trước điều hay lẽ phải thì buộc chính quyền CS dù muốn hay không, họ phải nhượng bộ. Vì sao ư? Vì họ sợ những vết xe đỗ như những mùa xuân Ả Rập, ở Tunisia, Egypt, Lybia, và mùa xuân này đang đến gần với người dân xứ Syria.
Tương tự như vụ án T.S Cù Hà Huy Vũ bị bản án 7 năm tù, mà chính quyền CS gần như công khai dám dùng bằng chứng thô thiển nhất trước người dân và thế giới rằng họ dám biến "hai bao cao su đã qua sử dụng" thành bằng chứng và kết án ông Hà Vũ thành tội tuyên truyền chống phá cái gọi là chính quyền nhân dân. Đấy, họ đã khinh thường người dân đến mức đó là cùng. Họ dám biến không thành có. Họ dám bịa đặt và nặn ra những gì họ muốn để kết án, bỏ tù, hay trù dập bất cứ người dân nào trái ý họ. Cái tính man rợ và vô luật pháp ở đây thì ai cũng biết do chính quyền CS tạo ra. Nhưng chính sự vô cảm của nhiều người dân Việt Nam đã bỏ rơi T.S Hà Vũ, trong khi đó ông đang lên tiếng tranh đấu cho dân oan, để bảo vệ những phần lãnh thổ của cha ông trong vấn đề Bauxit Tây Nguyên và cảnh báo sự tham lam của bọn giặc phương bắc. Thử hỏi ngược lại nếu như cái ngày xử án TS Hà Vũ có cuộc xuống đường của hàng vạn người dân từ khắp nơi trong nước, đặc biệt là tại Hà Nội, tại Sài Gòn thì có lẽ T.S Hà Vũ không có kết cục như ngày hôm nay. Chính quyền CS có uống mật gấu cũng không dám đối chọi hay đàn áp hàng vạn, hàng chục vạn người ngay chính thủ đô dưới con mắt chứng kiến của thế giới. Hơn nữa, một khi người dân phản kháng với phương châm "ai có súng thì dùng súng, ai có gươm thì dùng gươm" thì bọn côn đồ công an đã phải ôm đầu máu, bỏ đảng mà chạy rồi. Còn ông tòa chắc chắn thân thể không còn nguyên vẹn, ngồi vào ghế xử T.S Hà Vũ.
Một sự so sánh khác, nếu như chúng ta biết tận dụng sức mạnh của đám đông để chống lại các cuộc cưỡng chiếm, cướp đất của chính quyền địa phương ở huyện- xã thì đã không có kết cục đau thương như ở Tiên Lãng, ở Văn Giang, ở Thủ Thiêm, ở Cần thơ mà hai mẹ con đã phải đành liều mình, phơi ra cái vốn quý nhất của người phụ nữ, hòng để bọn công an côn đồ xấu hổ phải bỏ đi. Nhưng chúng ta đã lầm, bọn côn đồ còn đảng còn tiền, đã không còn nhân tính. Chúng được huấn luyện "bị thuần" đến mức đó, thì chúng ta không thể nói chuyện nhân tính với bọn này được. Chúng ta phải nói chuyện với chúng bằng sức mạnh của đám đông, sức mạnh của tập thể 86 triệu dân.
Sức mạnh này đã minh chứng qua rất nhiều nơi trên thế giới, từ cái nôi CS bên Đông Âu, bên Liên Xô, mà lãnh đạo CSVN sau khi cưỡng chiếm Miền Nam, đã thẳng thừng tuyên bố, cuộc chiến Nam- Bắc là chúng đánh cho đàn anh Liên Xô và Trung Cộng. Và gần đây hơn là sức mạnh của người dân bên các nước Ả Rập. Chỉ có con đường này mới giúp cho 86 triệu dân Việt Nam thoát khỏi ách độc tài và nạn mất nước, nạn nô lệ từ giặc phương bắc. Để làm được điều này một cách hiệu quả hơn, tôi xin nêu ra một số ý kiến có tính cách cá nhân và tôi kêu gọi mọi người, ai có ý kiến nào khác, xin hãy cùng tôi đóng góp chia xẻ cho mọi người được rõ như sau:
Thứ Nhất: Các nước tiên tiến trên thế giới, đặc biệt là các nước Châu Âu đã liệt kê CNCS là chủ nghĩa chống lại nhân loại, họ đã đặt CN này ngoài vòng pháp luật. ĐCSVN là một phần tử của CNCS và đương nhiên bị liệt kê vào thành phần này. Nếu ai chưa rõ về tội ác của CS thì nên tìm đọc các tư liệu, phóng sự về Cải cách ruộng đất, vụ án Nhân văn giai phẩm, Chủ nghĩa xét lại, trận tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 và các bài chứng minh mới đây của Đặng Chí Hùng. Người dân VN phải xác định rõ ràng CS phải bị thay thế, truất phế bằng mọi cách, mọi phương tiện có thề làm được. Tuyệt đối không tin vào sự thay đổi giả hiệu, giả cầy của CS. Người dân VN nên nhớ rằng, kêu gọi hay trông chờ vào sự tự thân thay đổi của các lãnh đạo CS là điều hoang tưởng, vì họ là những tên lường gạt người dân VN hết lần này đến lần khác, bọn chúng không thể tin cậy.
Thứ Hai: Người dân VN nên đánh sập kinh tế, tài chính của CS, bằng cách đồng loạt rút tiền, vàng và tài sản của mình ra khỏi các ngân hàng VN càng sớm càng tốt. Vì hiện tại đã có một số ngân hàng có dấu hiệu phá sản do hết vốn. Một khi bọn chúng khan hiếm, eo hẹp về tài chính thì nội bộ chúng sẽ suy yếu đấu đá lẫn nhau. Đó là những gì đang xảy ra hiện tại trong nước và là cơ hội tốt cho cuộc cách mạng sau này.
Thứ Ba: Kêu gọi các người thân và bạn bè tẩy chay, không đọc, không xem các báo, đài của đảng. Thay vào đó, chúng ta kêu gọi những bạn bè và người thân vào các trang Danlambao, VOA, BBC, RFA…, để được đọc thông tin khách quan hơn về tình hình đất nước.
Thứ Tư: Hãy in những bản tin của Danlambao, xong đêm xuống đem dán trong các khu phố mình cư ngụ, các khu chợ búa, khu tụ tập đông người, kêu gọi mọi người cùng vô trang Danlambao. Hướng dẫn mọi người cách vượt tường lửa "firewall".
Thứ Năm: Kêu gọi sự tham gia, góp sức của giới trẻ, các thanh niên, thiếu nữ, các sinh viên học sinh, các dân oan mất nhà, mất đất khắp nơi trong nước, các công nhân, các công chức trẻ tuổi có tính tình ngay thẳng, yêu nước nhưng không yêu đảng. Một khi có sự tham gia của giới trẻ thì tình huống sẽ trở nên rất thuận lợi dễ dàng.
Thứ Sáu: Kêu gọi sự góp sức của các phóng viên báo chí trong nước, những người còn nhân tính, hiểu biết lẽ phải và yêu nước, hãy quay về với dân tộc với chính nghĩa. Kêu gọi các phóng viên này tham gia các trang mạng ngoài luồng như Danlambao, để cung cấp thêm tin tức cho người dân về những gì xảy ra trong nội bộ ĐCS, và tình hình đất nước.
Thứ Bảy: Kêu gọi sự góp sức âm thầm, hoặc công khai của giới quân đội, của những người lính, bất kể cấp bậc cao thấp. Sự trở về với nhân dân của người lính dù ở bất cứ một cương vị, cấp bậc nào đều có giá trị rất cao. Những người lính này khi trở về, thường kéo theo anh em đồng đội, chiến hữu của mình. Kêu gọi sự giúp đỡ của những người lính về mặt vũ khí, súng ống đạn dược, cũng như giúp huấn luyện cách sử dụng các loại vũ khí này.
Thứ Tám: Kêu gọi các đảng viên còn nhân tính, đồng loạt xé bỏ thẻ đảng, để trở về với nhân dân. Nếu như có kẻ nào ngoan cố, hoặc muốn làm hại chúng ta thì chúng ta phải ra tay xử phạt những kẻ ngoan cố này tức khắc, không nương tay, nếu không những kẻ này sẽ quay lại đánh ngược lại chúng ta.
Thứ Chín: Kêu gọi sự góp sức của cộng đồng người Việt Hải Ngoại (CĐNVHN) về tài chính để giúp đỡ cho gia đình các nhà bất đồng chính kiến, các dân oan. Kêu gọi CĐNVHN lên tiếng vận động trước cộng đồng quốc tế, yêu cầu chính quyền CS phải tôn trọng quyền làm quyền, bao gồm cả quyền tự do ngôn luận và phải chấm dứt những hành động côn đồ bắt người vô luật pháp.
Thứ Mười: Giúp bảo vệ các nhà bất đồng chính kiến, như gia đình chị Bùi Thị Minh Hằng, gia đình chị Phương Bích, gia đình chị Tạ Phong Tần, gia đình anh Điếu Cày, gia đình anh Cù Huy Hà Vũ, luật sư Lê Quốc Quân, gia đình chị Trần Thị Nga có con nhỏ những vẫn đi biểu tình thường xuyên. Chúng ta bằng mọi cách, giúp những người này thoát khỏi vòng theo dõi của đám an ninh côn đồ "còn đảng còn tiền". Chúng ta phải làm cách nào đó, hoặc hợp nhau đánh đuổi bọn an ninh côn đồ này, để chúng không dám bén mảng đến các nơi cư ngụ, nhà ở của những người nói trên.
Thứ Mười Một: Khi có cơ hội là chúng ta hợp sức (đặc biệt là phải có sự giúp đỡ của thanh niên giới trẻ), ra tay trị tội bọn công an giả danh côn đồ, những tên công an khu vực, trong các địa phương, khu vực mà chúng ta cư ngụ, nếu làm được việc này thì chúng ta đã cắt đứt sự kiểm soát, cai trị của đảng CS ở tầm địa phương và chúng ta sẽ dễ dàng gầy dựng một tổ chức đối kháng lại đảng CS. Xin được nhấn mạnh, đây là bước đi rất quan trọng, cho nên trước khi làm bước này, chúng ta phải đánh giá lực lượng tương quan ta-địch cho rõ ràng, và nhất thiết phải có sự góp sức của đại đa số người dân ở địa phương trước khi chúng ta ra tay.
Thứ Mười Hai: Tổ chức xây dựng những nhóm nhỏ ở địa phương, liên kết để chống lại bọn chính quyền Phường-Xã. Hãy ra tay giúp đỡ, hợp tác cùng dân oan để chống lại bọn cường hào ác bá, khi chúng đàn áp, cướp đất của dân. Các nhóm nhỏ này phải duy trì được tính chính nghĩa và đoàn kết, vì dân phục vụ. Chắc chắn, sự phản kháng của người dân sẽ bị bọn côn đồ công an và chính quyền địa phương ra tay đàn áp. Vì thế, chúng ta phải chuẩn bị kỹ cho bước này, bằng cách liên hệ, liên minh với các địa phương, Phường-Xã, Quận-Huyện lân cận để tiếp ứng lẫn nhau.
Bằng mọi cách phải đưa những tin tức, hình ảnh về chính quyền CS ra tay đàn áp người dân cho danlambao, cho các cơ quan truyền thông quốc tế như VOA, BBC, RFA… để đánh động lương tâm thế giới. Khi những bản tin này được phát đi, thì CĐNVHN, nhất là người Mỹ gốc Việt, phải mau chóng thông báo cho các vị Dân Biểu Liên Bang (House of Representatives), các Thượng Nghị Sỹ (Senators) nơi địa phương mình cư ngụ. Kêu cầu các vị này lên tiếng và kêu gọi bộ Ngoại Giao và Tổng Thống Hoa Kỳ, lên tiếng phản đối chính quyền CSVN đã vi phạm nhân quyền, đàn áp người dân.
CĐNVHN ở các nước khác như Canada, Úc và các nước Châu Âu cũng phải mau chóng lên tiếng với các vị Dân Biểu và Chính Quyền Liên Bang nơi mình đang cư ngụ, để giúp bênh vực người dân Việt Nam.
Thứ Mười Ba: Khi thời cơ chín muồi (cơ hội đang gần kề, vì nội bộ ĐCS đang đấu đá nhau) thì các tổ chức này phải hợp sức cùng toàn dân, tổng khởi nghĩa, cướp chính quyền, phải giải quyết tất cả các tên quan chức trong chính quyền Phường-Xã, Quận-Huyện, tỉnh-thành và trong phạm vi toàn quốc trong thời gian ngắn nhất, vì bọn này sẽ cầu cứu viện binh từ Trung Quốc. Đây là giai đoạn cam go nhất và sẽ có nhiều mất mát hy sinh. Nhưng nếu chúng ta tổ chức tốt và thành công ở các giai đoạn trên thì lực lượng và sức mạnh của CQ CS cũng giảm đi rất nhiều, và chúng ta cũng sẽ giảm thiểu sự hy sinh đáng kể ở giai đoạn này.
Hơn nữa, khi cơ hội ngàn vàng như thế này xảy ra, tôi tin chắc các đảng phái từ trong nước cho đến Hải Ngoại, các nhà dân chủ, các con dân Việt Nam yêu nước từ khắp nơi sẽ trở về, để cùng người dân tranh đấu. Chuyện này đã xảy ra với các nước Ả Rập, và chính bản thân tôi có một số bạn bè, những người này là những nhà trí thức ở Hoa Kỳ và họ đã chấp nhận tất cả trở về, để cùng với người dân họ đấu tranh và họ đã thành công. Tôi mạnh mẽ tin rằng, nhiều người trong CĐNVHN sẽ trở về, và dĩ nhiên trong đó phải có chính bản thân tôi.
Thứ Mười Bốn: khi sự phản kháng, nổi dậy của người dân bắt đầu bùng nổ, chắc chắn bọn chóp bu tham quyền ở Ba Đình Hà Nội và đám tay sai "còn đảng còn tiền" (đa số đám này sẽ bỏ trốn vì bọn chúng đã đánh mất chính nghĩa), nhưng một số sẽ trung thành và sẽ ra tay đàn áp, giết người một cách man rợ, và nhiều phần đất nước sẽ biến thành cuộc nội chiến như đã xảy ra ở các nước Ả Rập. Nhưng tới lúc này, một chính phủ lâm thời sẽ được thành lập do chính người dân dựng lên, và chúng ta có đủ tính chính danh và yêu cầu sự giúp đỡ của Liên Hiệp Quốc và các nước dân chủ can thiệp bằng quân sự, giúp trang bị vũ khí cho người dân Việt Nam để hoàn thành ước nguyện tranh đấu cho một nền dân chủ, tự do. Và chắc chắn cuộc chiến này, phần thắng sẽ thuộc về người dân Việt Nam.
Thiết nghĩ đây là những ý nghĩ của riêng bản thân và chắc chắn có nhiều thiếu sót, tôi hy vọng mỗi người chúng ta hãy cùng nhau, mỗi người góp một ý, để chúng ta cùng nhau đưa đất nước Việt thoát ra khỏi những tháng năm tháng tăm tối của độc tài, bất công, áp bức. Cuối cùng ước nguyện của tôi và của hàng triệu người dân, chúng ta mong một ngày ánh sáng dân chủ sẽ hé lộ ở cuối đường hầm, khi các Bác, Chú, Anh, Chị và tôi cùng nhau đi trên con đường ấy. Chúng ta cùng nhau đồng ca bài "Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ" của nhạc sỹ Nguyễn Đức Quang, trong đó có đoạn mà tôi rất yêu thích từ những ngày còn thơ ấu:
"Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người
Làm người oai hùng phải chọn làm người dân Nam (dân Việt Nam)
Làm người ngang tàng điểm mặt mày của nhân gian
Hỡi những ai gục xuống mau dậy hùng cường đi.
...
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này Cha Ông miệt mài
Từng ngày qua, cười ngạo nghễ đi trong đau nhức khôn nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim, này còn triệu khối kiêu hùng."


Mike Nguyễn
danlambaovn.blogspot.com
by Lý Tưởng Người Việt
Ma Làm Báo - Theo nguồn tin của báo chí âm phủ, ngay sau khi văn bản số 7169/VPCP ngày 12/9/2012 của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ thị xử lý các trang mạng "Dân Làm Báo", "Quan Làm Báo", "Biển Đông"... Kết quả là các trang mạng trên ngay ngày hôm sau lượng người truy cập tăng theo cấp số nhân, điều mà ngay bản thân người ra văn bản chỉ đạo không lường trước được. Thấy ngon ăn, một số oan hồn của chế độ đã hưởng ứng ăn theo, họ cho ra đời một trang Blog có tên đầy đủ là Ma Làm Báo. Mục đích cung cấp cho độc giả ở cõi âm những thông tin về hiện tình đất nước, những mưu ma chước quỷ của các thế lực Mafia trong guồng máy đảng CSVN đang dần hủy hoại nền kinh tế, đạo đức, văn hóa trên đất nước Việt Nam, nơi mà người thân của những oan hồn ngày ngày phải đối mặt với những bất công, bạo quyền, thối nát.... của chế độ.
Giao diện của trang "Ma Làm báo" gần gũi và thân thiện, cách bài trí trên trang do chỉ có hai tông màu truyền thống của cõi âm là đen - trắng nên không lòe loẹt như một số trang báo trên trần gian. Văn phong của "Ma Làm Báo" nhẹ nhàng và ngắn gọn, không rào trước đón sau, không úp úp mở mở dạng như "bầy sâu" hay "cõng rắn cắn gà nhà"... Tiêu chí đặt ra của "Ma Làm Báo" là: Giết sạch tham nhũng, Xóa bỏ độc tài, Trừ họa cho dân!
Hiện trang "Ma Làm Báo" đang trong thời gian thử nghiệm nên bài vở chưa phong phú lắm. Tuy nhiên độc giả không phải bận tâm đến vấn đề tường lửa vì ở cõi âm đám công an mạng (CAM) chưa kịp hình thành tường lửa.
Sau đây Ban biên tập "Ma Làm Báo" trân trọng giới thiệu đến bạn đọc cả hai cõi âm và dương bài phỏng vấn của nhà báo Hoàn Hồn với ngài tổng thống độc tài hàng đầu thế giới một thời - đại tá Gaddafi - xem đây như sự trình làng của "Ma Làm Báo". Nhà báo Hoàn Hồn nguyên là phóng viên của báo Người Lao Lực. Anh là nạn nhân của sự suy đồi đạo đức trong xã hội Việt Nam XHCN, bỗng chốc anh trở thành ngọn đuốc sống như anh hùng Lê Văn Tám bởi chính bàn tay tàn nhẫn của vợ anh qua âm mưu thông đồng với một đồng chí công an. Xem đây như sự trình làng của "Ma Làm Báo". Xin trân trọng giới thiệu.
Nhà báo Hoàn Hồn: Xin chào ngài đại tá Gaddafi, cảm ơn ông đã nhận lời trong buổi phỏng vấn do báo "Ma Làm Báo" tổ chức. Câu hỏi đầu tiên xin ông cho độc giả biết tình trạng sức khỏe cũng như công việc hiện nay của ông như thế nào ạ?
Đại tá Gaddafi: Hiện nay thể trạng tôi không được khỏe lắm. Kể từ khi tôi chui vào ống cống bị quân nổi dậy tóm cổ lôi ra, chúng nó thay nhau đấm đá tôi túi bụi, tôi bị một trận đòn đáng nhớ, ngoài những phát đạn kết liễu đời tôi, vết tích của trận đòn đến nay vẫn chưa lành, còn đau lắm. Về công việc thì hiện nay tôi đang phải cải tạo tại khu biệt giam, khu này dành riêng cho những nhà độc tài và những tên đồ tể một thời làm mưa làm gió trên dương thế.
Nhà báo Hoàn Hồn: Ông có gặp ai quen không ạ?
Đại tá Gaddafi: Có, mấy tay nổi tiếng một thời với tôi như Saddam Hussien, Kim Jong Il, Đặng Tiểu Bình, Polpot... hàng ngày cũng phải học tập cải tạo như tôi.
Nhà báo Hoàn Hồn: Ông có nắm được thông tin trên nước ông và thế giới chứ?
Đại tá Gaddafi: Có, con gái tôi có gởi xuống cho tôi cái laptop kèm theo là cái thẻ 3G có nạp sẵn cả đống tiền âm phủ. Mặc sức mà truy cập.
Nhà báo Hoàn Hồn: Vấn đề ông quan tâm nhất hiện nay?
Đại tá Gaddafi: Đất nước tôi sau mấy chục năm tôi cai trị nay đã được bầu cử tự do. Tôi mừng cho đất nước tôi.
Nhà báo Hoàn Hồn: Ông nói ông mừng cho đất nước ông được bầu cử tự do, thế tại sao khi còn làm lãnh đạo ông lại không cho bầu cử tự do?
Đại tá Gaddafi: Nói đơn giản thế này để bạn hiểu, nếu bạn đã là con bạc đang ngồi soòng bài, bạn có muốn ôm hết về mình không, đời nào bạn nhường nhịn phải không?
Nhà báo Hoàn Hồn: Tình hình thế giới thì sao, ông có quan tâm không?
Đại tá Gaddafi: Có, nhất là những quốc gia còn cai trị dân mình bằng chế độ độc tài như tôi ngày nào.
Nhà báo Hoàn Hồn: Tại sao ông lại quan tâm đến những quốc gia này, ông có thể nói cụ thể từng vấn đề được không?
Đại tá Gaddafi: Khi tôi xuống đây tôi mới nhận ra sự bất công trong một xã hội bị nền độc tài cai trị, khi còn đương quyền, do quá tham lam nên tôi bất chấp mọi thứ, kể cả việc giết người. Những lúc như thế làm sao tôi có thể nhận biết được đâu là chính nghĩa nữa. Hiện nay trên thế giới dần xóa đi những chế độ độc tài. Có thể nói kể từ khi cuộc cách mạng hoa lài bùng phát nó đã làm cho những tên độc tài như tôi phải run rẩy, những tên độc tài còn ngoi ngóp hiện chỉ tính từng ngày. Như chính quyền Myama vậy mà thức thời, rồi nhân dân sẽ xóa tội cho họ. Còn một số nước chây lì như Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn, Cu Ba... đang bám vào cái thây ma CNXH để duy trì đất sống, chứ lý tưởng cộng sản con mẹ gì ở cái thế kỷ 21 này. Ở Nga tuy thoát ra khỏi vòng kim cô của chế độ cộng sản nhưng người dân vẫn chưa thực sự quyết định lá phiếu của mình bởi bản chất thâm hiểm của Putin. Ông ta đích thực là một tên độc tài đội lốt dân chủ. Chính vì bản chất con người ông ta như vậy nên chẳng khó hiểu khi tôi còn sống ông ta luôn ủng hộ tôi chống lại Mỹ và các nước tiên tiến khác, ông ta đang đu dây đấy, rồi ông ta cũng sẽ đoàn tụ với tôi và cùng học tập cải tạo với tôi tại khu biệt giam âm phủ này thôi. Trước đây tuy ra mặt chống Mỹ, nhưng thực chất tôi rất thèm có được một chế độ chính trị ổn định, công bằng và văn minh kiểu Mỹ. Một tổng thống Mỹ xong một nhiệm kỳ rút lui vào hậu trường không còn phải lo lắng, bận tâm đến sinh mạng. Trong khi tôi hơn 40 năm làm tổng thống nhưng chẳng ngày nào lại không có tâm trạng bất an. Bốn mươi năm làm tổng thống bằng 10 nhiệm kỳ tổng thống Mỹ, thử hỏi một cái đầu dù có sáng suốt đến mấy làm sao bằng mười cái đầu cộng lại. Thế cho nên Gaddafi và đất nước Lybia đã phải trả giá như bạn đã thấy.
Nhà báo Hoàn Hồn: Một lời nhắn nhủ cho những nhà độc tài còn ráng đeo bám quyền lực, ông sẽ nhắn nhủ họ thế nào?
Đại tá Gaddafi: Hãy mau trả quyền lựa chọn lãnh đạo cho nhân dân họ. Bởi chỉ có người dân họ mới biết ai xứng đáng lãnh đạo họ. Không thể dùng vũ lực để áp đặt người dân. Hôm nay họ cam chịu nhưng không phải họ cứ chấp nhận vậy mãi.
Nhà báo Hoàn Hồn: Xoay sang tình hình Việt Nam, ông đánh giá thế nào về tập thể lãnh đạo đảng CSVN nói chung và lãnh đạo Nhà nước nói riêng?
Đại tá Gaddafi: Đất nước của bạn có nền cai trị độc tài tập thể. Bạn nghĩ đi tại sao đất nước bạn cứ nghèo mãi mà không ngóc đầu lên nổi. Vì đất nước bạn cứ để tài sản chảy máu mà không có ai chịu trách nhiệm. Vì không truy cứu, chẳng chết thằng tây nào nên tham nhũng và lạm quyền ngày càng tệ hại. Đây là nguyên nhân dẫn đến nền kinh tế suy sụp, đồng tiền lạm phát, hệ thống tài chính chao đảo, đời sống nhân dân khắc khổ... Còn bảo là đánh giá về lãnh đạo đảng và lãnh đạo nhà nước, câu hỏi này tôi khó trả lời được, vì đánh giá năng lực lãnh đạo là phải đánh giá người đứng đầu quốc gia đó. Vì thể chế ở Việt Nam tôi đếch biết thằng nào là nguyên thủ quốc gia. Nó rối như canh hẹ, lùng bùng như nồi lẩu thập cẩm vậy.
Nhà báo Hoàn Hồn: Theo ông để xảy ra tình hình kinh tế đất nước xấu như vậy thì nên xử lý cách nào?
Đại tá Gaddafi: Luật pháp của các bạn cũng đã qui định làm thất thoát bao nhiêu thì bị ăn đạn vào đầu, vậy thì sao không dựa vào đó mà đoàng những thằng trực tiếp cũng như gián tiếp gây ra hậu quả đó. Quốc hội là cơ quan thay mặt nhân dân làm gì mà tại sao không lên tiếng chứ.
Nhà báo Hoàn Hồn: Có đấy thưa ông. Có một lần một vị đại biểu quốc hội chất vấn ông thủ tướng, tưởng chừng như ông ta phải van lạy vị đại biểu kia xin tha mạng, nhưng ngài thủ tướng vốn ít học nhưng được cái thủ đoạn và ranh ma là nghề của ông ta, bèn dựa vào cái bóng của đảng nên dùng câu thần chú "chủ trương của đảng" là nghị trường tắt bếp hết. Kể từ đó ông ta dùng câu này như lá bùa hộ mệnh mỗi khi bị ai đó tấn công đấy thưa ngài Gaddafi.
Đại tá Gaddafi: Vậy mà qua báo đài của các bạn tôi cứ nghĩ rằng xã hội Việt Nam có nền dân chủ đấy chứ. Vậy thì tự do cái con cờ ắc cắc nặng... như tên trung tá công an nói mới đây là đúng rồi còn mẹ gì.
Nhà Báo Hoàn Hồn: Ở Việt Nam dư luận so sánh Nguyễn Tấn Dũng độc tài như đại tá Gaddafi, ông nghĩ thế nào về sự so sánh này?
Đại tá Gaddafi: So sánh như vậy làm mất mặt tôi quá. Gaddafi độc tài nhưng dám làm dám chịu, tôi không đùn đẩy trách nhiệm cho ai cả, chẳng bao giờ tôi dùng câu thần chú "chủ trương của đảng" để đánh lừa người dân. Tôi không hèn như Dũng phải cúi đầu quy lụy ngoại bang, ngược lại tôi dám đối đầu với những quốc gia hùng mạnh trong đó có Hoa Kỳ mà chẳng cần đến quyền trợ giúp của thằng đếch nào. Về trình độ, tôi là người có ăn học, có bằng cấp đàng hoàng, nói chung tôi là một trí thức hẳn hòi, tôi học thật chứ không phải "học giả" như Dũng đâu nhé. Do vậy tôi đã lèo lái nền kinh tế Lybia không đến nỗi tồi suốt hơn 40 năm. Còn Dũng, bạn cứ thử đưa bài toán lớp 5 cho hắn ta giải xem, chắc gì đã giải được mà đòi giải cả một nền kinh tế đất nước. Cho nên kinh tế Việt Nam trượt dốc kể từ khi hắn làm thủ tướng không có gì là khó hiểu. Kể cũng lạ, đất nước của bạn cũng có rất nhiều người tài giỏi, bằng cấp đàng hoàng mà tại sao lại cam chịu để cho một thằng thất học như Dũng đè đầu cưỡi cổ được thì tôi cũng không hiểu nổi. Khi trấn áp biểu tình hay bắt bớ dân lành, tôi có lực lượng an ninh chính qui làm việc này, đặc biệt không có chuyện an ninh mặc thường phục trà trộn vào hay thuê mướn mấy thằng đầu gấu như Dũng từng làm, đó một một hành động chẳng quân tử chút nào, thật đáng hổ thẹn. Nhưng tôi tin rằng nếu mà Dũng vẫn cứ ác với dân, thủ đoạn với đồng chí mình thì số phận sẽ sớm đưa đẩy hắn gặp tôi ở trại cải tạo âm phủ thôi.
Nhà báo Hoàn Hồn: Câu hỏi cuối cùng, xin ông cho biết hiện tài sản của ông ở dương thế ai thừa kế ạ?
Đại tá Gaddafi: Của thiên trả địa hết rồi anh bạn ơi. Trước khi tôi tìm đường chui vào ống cống, tài sản của tôi bị phong tỏa toàn bộ, còn đâu mà con cháu có để thừa kế. Đó là sự trừng phạt của thượng đế đã giáng cho tôi, thật là công bằng, tôi nghĩ vậy.
Nhà báo Hoàn Hồn: Một lần nữa thành thật cám ơn ông đã dành cho độc giả "Ma Làm Báo" một buổi trò chuyện thật là lý thú. Xin chúc ông khỏe và mau lành những vết thương trên thân xác và cải tạo tốt để sớm được tự do.
Đại tá Gaddafi: Tự do cái con C... làm gì còn có ngày đó anh bạn! Gaddafi này chẳng mong có ngày tự do như bạn chúc đâu. Nhân đây tôi cũng xin chúc cho "Ma Làm Báo" sớm có lượng độc giả truy cập đông như "Dân Làm Báo", "Quan Làm Báo", và một ngày nào đó sẽ có tên trong văn bản chỉ đạo của ngài thủ tướng. He...he...he...
Nhà báo Hoàn Hồn - malambao thực hiện trong dịp Trung thu 2012.
Bạn đọc Dân Làm Báo
danlambaovn.blogspot.com
by Lý Tưởng Người Việt
Tiểu Khê (Danlambao) - Nhân dân ta thực ra chưa có đóng góp nào đáng kể trong công cuộc xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Các tầng lớp nhân dân lao động của nước Việt Nam ta lâu nay chỉ lo làm lo ăn cho chính mình. Cứ nói đến chuyện đóng góp hay hy sinh vì đất nước thì tranh cãi, giãy nảy lên. Rồi so bì thiệt hơn này nọ. Thật đáng xấu hổ lắm. Rồi than phiền ngày xưa chiến tranh đóng góp hết anh hùng này, liệt sỹ nọ để giành độc lập, thống nhất đất nước. Thử hỏi nếu không được sự giáo dục, định hướng tư tưởng thì biết cái mẹ gì mà tranh đấu. Xung phong ra chiến trường với một bầu nhiệt huyết căm thù? Ai chỉ cho, ai tuyên truyền cho mà biết.
Chỉ có kiều bào là có đóng góp đáng kể qua lượng kiều hối 20 tỷ USD hàng năm. Trước đây do "hiểu lầm" nên cứ nghĩ những người bỏ nước ra đi là phản động. Nay thì đã thấy được sự cần thiết của lực lượng phản động ấy rồi, thành thật xin lỗi nghe!.
Bởi vậy nên nhân dân cũng cần phải biết mình là ai. Hân hạnh được làm con dân của thiên đàng XHCN là quý lắm rồi. Bộ mặt của đất nước hôm nay phải biết ai là người làm ra chứ. Các ông bà nhân dân góp được cái gì nào. Tính ra đầu người giỏi lắm đóng góp được vài triệu bạc lẻ không đủ cho các quan phè phỡn. Kêu ca nhiều, mách lẻo với thế giới nhiều chuyện lôi thôi thì nhà nước sẽ cho gia nhập vào đội quân thất nghiệp, hoặc cho đi cải tạo cho chừa.
Xây dựng CNXH là một quá trình lâu dài và tốn kém. Những vựa lúa, những miền rừng, đồi núi không thể góp sức vào Công nghiệp hóa, hiện đại hóa được. Phải dẹp bỏ dần đi để lấy chỗ cho những chủ trương lớn.
Bởi vậy cái chúng ta nhìn thấy hôm nay, thành quả của CNXH là những tòa nhà cao tầng ngút mắt, những sân gold xanh mượt cỏ ngút ngàn, những biệt xây thô không người ở mọc trên những cánh đồng bát ngát trơ gan cùng tuế nguyệt, những nẻo đường mịt mù khói bụi như nhịp sống hối hả khẩn trương, những vệt cao nguyên đỏ lòm sự chết v.v... Tất nhiên, có cả những đồng cỏ um tùm mà trước kia là những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay do chưa kịp xây dựng nên còn tạm bỏ hoang, hãy đợi đấy. Bao giờ nhiều tiền ta lại tiếp tục.
Muốn có tiền thì phải bán bớt tài sản của tổ tiên để lại, phải vay mượn thêm cho đủ rồi cũng phải biết cách ăn tiêu xả láng mà không bị mang tiếng. Phải biết tranh thủ sự giúp đỡ của nước bạn khổng lồ để cùng đào bới xới lộn thì mới có thể tiến lên CNXH được. Nói vậy để cho cánh nhân dân biết mà liệu ứng xử cho tốt đời đẹp đạo.
Lực lượng lãnh đạo cần phải có điều kiện sống thật tốt thì mới đủ sức kéo đầu tầu CNXH đi trên đường ray Mác-Lê. Trên hành trình này càng ít toa, ít hàng thì càng chạy nhanh tới đích. Ném bớt hàng cho đỡ nặng, cắt vài toa tàu cho nó đi nhanh âu cũng là lẽ thường. Do vậy mà sự hy sinh của nhân dân là hết sức cần thiết, nhân dân thủy điện Sông tranh 2 có thể sẽ nhận vinh dự đầu tiên.
Cần hiểu rằng thủy điện Sông tranh được làm ra không phải do dân đóng góp. Tiền của nhà nước cả, đất đai do nhà nước quản lý do đó nếu có sai sót thì đó là vấn đề của nhà nước. Trách nhiệm của nhân dân là phải ở lại bởi không thể để bộ máy điều hành thủy điện sống trong vùng heo hút mà lại không có dân cư được.
Động đất như hiện nay vẫn an toàn vì cho đến giờ đã có ai chết vì động đất ở Sông Tranh đâu mà lo. Lúc nào có sụt đất, sập nhà, chết người thì mới có bằng chứng về sự mất an toàn. Hơn nữa dân có hy sinh thêm vài chục ngàn nhân mạng thì càng nhẹ gánh. Đa số vùng Trà My là dân nghèo, mà đã là dân nghèo thì sẽ mang tiếng cho thiên đường XHCN, sẽ cản trở tiến bộ xã hội, sẽ làm giảm uy tín của quốc gia trên trường quốc tế. Vài trăm ngàn dân có bị chết do động đất Sông tranh thì cũng là trút đi gánh nặng cho nhà nước. Tổ quốc sẽ coi đó là sự hy sinh cao cả. Ngành địa chấn học nước ta sẽ có thêm bài học thực tế để rút ra kinh nghiệm, khi số kinh nghiệm rút ra ở một mức nào đó thì lúc ấy nghiên cứu địa chấn của nước ta sẽ đứng đầu thế giới.
Hãy biết hy sinh và đừng hỏi vì cái gì và vì sao.
Tiểu Khê
danlambaovn.blogspot.com
by Lý Tưởng Người Việt


Năm 1005: Vua Lê Đại Hành mất, Lê Long Đĩnh giết anh là Lê Long Việt để cướp ngôi vua. Lê Long Đĩnh là một ông vua hung ác, bạo ngược, trụy lạc còn gọi là vua Lê Ngọa Triều. Sau khi Lê Ngoạ Triều chết vào năm 1009, triều thần tôn ông Lý Công Uẩn lên ngôi, hiệu là Lý Thái Tổ.
Tục truyền Lý Công Uẩn là một nhân tài được nuôi dưỡng từ cửa Phật. Từ nhỏ ông đã được nhà sư nhận nuôi và chăm sóc. Việc làm đầu tiên của Lý Thái Tổ sau khi lên ngôi là dời quốc đô từ Hoa Lư (Ninh Bình) ra thành Đại La (thánKinh đô mới được đặt tên là còn được gọi là Thăng Long có nghĩa là rồng bay lên. Việc dời đô có một ý nghĩa lịch sử cực kỳ trọng đại. Nó đánh dấu sự phát triển của xã hội Việt Nam đã đến lúc đòi hỏi một trung tâm chính trị, kinh tế và văn hoá có một tầm rộng lớn hơn khu vực Hoa Lư nhỏ hẹp. Chùa Một Cột và Văn miếu thờ đức Khổng Tử cũng được xây dựng vào thời gian này.
by Lý Tưởng Người Việt


Năm 979 Đinh Toàn chỉ mới 6 tuổi, con trai còn lại của Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi, là Đinh Phế Đế. Quyền lực thực tế năm trong tay Thập đạo tướng quân Lê Hoàn, là nhiếp chính. Các đại thần Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Phạm Hạp thấy vậy, lại nghi Lê Hoàn tư thông cùng Thái hậu Dương Vân Nga nên cử binh đến đánh. Lê Hoàn thắng trận và lên ngôi vua, lấy hiệu là Lê Đại Hành.

Năm 980 lúc này nhà Tống đã mạnh, nên có ý nhòm ngó nước ta, nhân cơ hơi triều đình còn lộn sộn quân Tống thừa cơ hội đem quân sang đánh nước ta. Lê Hoàn cầm quân chống lại quân Tống. Tháng 4 năm 981ông đả đại thắng quân Tống. Tuy người có công đánh tan cuộc xâm lược của nhà Tống. Nhưng theo quan điểm Nho giáo ông bị chê trách về đạo vợ chồng do ông đã lập Dương Vân Nga, hoàng hậu của Đinh Tiên Hoàng làm một trong năm hoàng hậu của mình cũng như về việc không sớm lập người kế vị để sau này dẫn đến việc tranh giành quyền bính giữa các con. Đây chính là nguyên nhân trực tiếp làm cho nhà Tiền Lê nhanh chóng sụp đổ.
by Lý Tưởng Người Việt


Ông Đinh Bộ Lĩnh là người ở Hoa Lư. Thời loạn Đinh Bộ Lĩnh tập hợp dân chúng ở vùng Hoa Lư chờ thời cơ đến. Vì bất đồng với người chú, Đinh Bộ Lĩnh đã cùng con trai Đinh Liễn sang đầu quân trong đạo binh của sứ quân Trần Minh Công (Trần Lãm). Sau đó ông được Trần Minh Công trao binh quyền,  ông đưa quân về Hoa Lư, chiêu mộ binh lính và hiền tài, để chống nhà Ngô và các sứ quân khác. Nhờ mưu trí ông đánh đâu thắng đó nên được quân dân tôn ông là Vạn Thắng Vương. Trong vòng chỉ 3 năm, Đinh Bộ Lĩnh đánh dẹp 12 sứ quân và thống nhất đất nước.

Năm 968, Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi Hoàng đế, tự xưng là Đại Thắng Minh Hoàng đế và đặt tên nước là Đại Cồ Việt. Thắng lợi của Đinh Bộ Lĩnh là thắng lợi của xu hướng thống nhất quốc gia, của tinh thần dân tộc và ý chí độc lập trong nhân dân.

Đinh Bộ Lĩnh có ba con trai: Đinh Liễn, Đinh Toàn (Đinh Tuệ) và Đinh Hạng Lang. Đinh Liễn là con cả, đã cùng Đinh Bộ Lĩnh đánh dẹp 12 sứ quân. Năm 978, Đinh Bộ Lĩnh lập con út là Hạng Lang làm thái tử. Đinh Liễn quá tức giận nên giết chết Hạng Lang vào mùa xuân năm 979. Cuối năm 979, Đinh Tiên Hoàng và Đinh Liễn đã bị Đỗ Thích sát hại trong cung.
by Lý Tưởng Người Việt
TP.HCM mưa lớn, đường thành sông 27.9.2012
Theo báo Thanhnien
Chiều hôm qua 26.9, một trận mưa lớn tại TP.HCM đã biến nhiều tuyến đường thành sông. Tại khu vực Bàu Cát (thuộc các phường 10, 11, 14, 17..., Q.Tân Bình), chỉ khoảng 30 phút sau khi mưa, nước bắt đầu ngập đường, tràn vào nhà dân, hàng quán...
Sau đó, toàn bộ khu vực này chìm trong biển nước đen đúa. "Rốn" ngập là tuyến đường Đồng Đen.  Công viên Bàu Cát (trên đường Đồng Đen) nước dồn về ngập cả cổng, rác rưởi trôi lềnh bềnh. Đến hơn 18 giờ chiều cùng ngày, các tuyến đường: Hồng Lạc, Bàu Cát 8, Bàu Cát 9, Đồng Đen, Phạm Phú Thứ vẫn ngập chìm trong biển nước đen.
Trung tâm điều hành chương trình chống ngập nước TP.HCM cho biết, trận mưa có vũ lượng 55 mm trên diện rộng cả thành phố, gây ngập tại 7 điểm, gồm 1 điểm hiện hữu thường xảy ra ngập là đường Nguyễn Văn Quá (Q.12) và 6 điểm ngập do ảnh hưởng của việc thi công các dự án trên nhiều tuyến đường thuộc địa bàn Q.Tân Bình, Q.Tân Phú, và Q.Bình Thạnh, như: Âu Cơ, Đồng Đen, Bàu Cát, Hòa Bình (dự án Nâng cấp đô thị); Nơ Trang Long, Nguyễn Xí (dự án xây dựng cầu Đỏ).
TP.HCM mưa lớn, đường thành sông Đến 18 giờ chiều qua, nhiều tuyến đường ở khu vực Bàu Cát (Q.Tân Bình) vẫn còn chìm trong biển nước - Ảnh: Hoàng Việt
Thời tiết nguy hiểm trên nhiều vùng biển
Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn T.Ư cho biết, đêm nay 27.9, bộ phận không khí lạnh từ phía bắc đang di chuyển xuống phía nam sẽ ảnh hưởng tới các tỉnh miền Bắc nước ta. Ở bắc và trung Trung bộ sẽ tiếp tục có mưa, mưa vừa, có nơi mưa to và rải rác có giông, gió đông bắc trong đất liền mạnh lên cấp 3 -cấp 4, trời mát, vùng núi cao se lạnh. Trên vịnh Bắc bộ có gió đông bắc mạnh cấp 6, giật cấp 7, biển động. Khu vực nam biển Đông (bao gồm vùng biển quần đảo Trường Sa) và vùng biển Bình Thuận đến Cà Mau chịu ảnh hưởng của dải hội tụ nhiệt đới và gió mùa tây nam hoạt động mạnh nên có gió mạnh cấp 5, có lúc cấp 6, giật cấp 7, có mưa rào và giông mạnh, biển động. Vùng biển từ Cà Mau đến Kiên Giang và vịnh Thái Lan có mưa rào và giông rải rác, cần đề phòng có lốc xoáy và gió giật mạnh. Trong khi đó, chịu ảnh hưởng rìa tây hoàn lưu của siêu bão Jelawat, ở khu vực phía đông bắc biển Đông có gió mạnh cấp 6, sau tăng lên cấp 7 - cấp 8, giật cấp 9 - cấp 10, biển động mạnh.
Miền Trung còn phải hứng chịu 2-3 đợt lũ lớn
Trong báo cáo gửi Bộ trưởng TN-MT cùng ngày, Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn T.Ư cho biết, trong 3 tháng tới, trên các sông từ Thanh Hóa đến Bình Thuận và khu vực Tây nguyên có khả năng xuất hiện 2-3 đợt lũ. Đỉnh lũ các sông ở Hà Tĩnh, Bình Thuận và khu vực Tây nguyên có khả năng ở mức báo động 2, có nơi trên báo động 2, các sông từ Quảng Bình đến Ninh Thuận có khả năng lên mức báo động 2 - báo động 3, có nơi trên báo động 3. Các địa phương trong khu vực này cần chủ động đề phòng có khả năng xảy ra lũ lớn trên một số sông suối.
Tại Nam bộ, mực nước đầu nguồn sông Cửu Long dao động lên dần và đạt mức cao nhất năm vào khoảng nửa đầu tháng 10. Mực nước cao nhất năm trên sông Tiền tại Tân Châu có khả năng ở mức 3,5 m và trên sông Hậu tại Châu Đốc ở mức 3 m (đều ở mức báo động 1), thấp hơn mực nước trung bình nhiều năm cùng kỳ 0,7-0,8 m, sau đó xuống dần.
Trong tháng 10, mực nước sông Đồng Nai tại Tà Lài có khả năng đạt đỉnh lũ cao nhất năm. Đỉnh lũ trên sông Đồng Nai có khả năng ở mức báo động 2.
Hồ thủy điện Trị An tăng lưu lượng xả tràn
Công ty thủy điện Trị An hôm qua đã thông báo đến Ban Chỉ huy phòng chống lụt bão và tìm kiếm cứu nạn các cấp, chính quyền các địa phương, các cơ quan liên quan về việc tăng lưu lượng xả tràn điều tiết hồ thủy điện Trị An ở thượng nguồn sông Đồng Nai, để phối hợp, chỉ đạo và thông báo cho nhân dân vùng hạ du hồ chứa chủ động có biện pháp phòng ngừa, nhằm tránh những thiệt hại có thể xảy ra.
Tại Đà Lạt, ông Võ Quốc Trang, Phó giám đốc Công ty TNHH MTV cấp thoát nước Lâm Đồng cho biết, mưa lớn kéo dài đã làm ngập nhà máy nước hồ Than Thở (P.9, TP.Đà Lạt), khiến nhà máy ngưng hoạt động trong mấy ngày qua để sửa chữa.
Gia Bình
Q.Duẩn - M.Vọng - H.Việt
by Lý Tưởng Người Việt


Trước khi mất Ngô Vương gởi thác thái tử Ngô Xương Ngập cho Dương Tam Kha - Dương Tam Kha là em của Dương Thái hậu. Sau khi Ngô Vương băng hà  Dương Tam Kha đả cướp ngôi, tự lập mình làm vua, xưng Dương Bình Vương. Từ khi Dương Tam Kha lấy ngôi của nhà Ngô, nhiều nơi không chịu thuần phục, các thủ lĩnh nổi lên cát cứ một vùng thường đem quân đánh chiếm lẫn nhau.

Năm 950 Ngô Xương Văn con thứ hai của Ngô Quyền và cũng là con nuôi của Dương Tam Kha, lật đổ Dương Tam Kha. Ngô Xương Văn xưng vua hiệu là Nam Tấn Vương. Cũng trong một năm Nam Tấn Vương cho người đón anh trai Ngô Xương Ngập về và lập người anh lên làm vua lấy hiệu là Thiên Sách Vương. Trong những năm này nước ta có hai vua: Nam Tấn Vương và Thiên Sách Vương.

Năm 954 Ngô Xương Văn qua đời. Năm 965, Ngô Xương Văn đi đánh thôn Đường và Nguyễn ở Thái Bình bị phục binh bắn nỏ chết. Con của Ngô Xương Ngập là Ngô Xương Xí nối nghiệp, nhưng lúc này nhà Ngô đã suy yếu nhiều.

Từ 966 hình thành 12 ông tướng hùng cứ 12 nơi khác nhau tranh hùng đoạt ngôi, thời này còn gọi là thời loạn Thập Nhị Sứ Quân.
Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


Ngô Quyền là con rể của Dương Đình Nghệ, quyết tâm tiêu diệt Kiều Công Tiễn. Truyện kể khi Ngô Quyền mới sinh có ánh sáng lạ đầy nhà, trạng mạo khác thường, có 3 nốt ruồi ở lưng, thầy tướng cho là lạ, bảo có thể làm chủ một phương, nên mới đặt tên là Quyền.

Tháng 4 năm 938 Ngô Quyền khởi binh trinh phạt Kiều Công Tiễn. Do nhiều hào trưởng, hào kiệt ủng hộ Ngô Quyền, Kiều Công Tiễn không chống nổi nên đa chạy sang cầu cứu vua Nam Hán bên Tàu. Được dịp tốt, vua Nam Hán sai thái tử Hoằng Tháo đem đại quân sang đánh nước ta.

Tuy quân ít nhưng nhờ mưu mô Ngô Quyền đại thắng ở trận chiến lịch sửu trên sông Bạch Đằng. Năm thứ 939 Ngô Quyền xưng vua và lập Dương thị làm hoàng hậu. Năm 944 vua băng hà.
by Lý Tưởng Người Việt


Dương Đình Nghệ cùng với Ngô Quyền, Đinh Công Trứ (thân sinh của Đinh Bộ Lĩnh), Kiều Công Tiễn đả tập hợp vây cánh ở làng Giàng. Để dụ dỗ ông, vua Hán là Lưu Cung sai người phong ông làm thứ sử Ái châu.

Năm 931 Dương Đình Nghệ khởi binh từ Ái châu đánh đuổi quân Nam Hán và lên làm Tiết độ sứ.  Tháng 4 năm 937, ông bị Kiều Công Tiễn giết hại để cướp quyền.
by Lý Tưởng Người Việt
Khi sự dữ thắng thế, vẫn có đó niềm hy vọng

Không hề có một chút manh động bạo lực nào. Họ bình tâm đón nhận mọi sự xảy đến cho mình, dù đó là điều rất bất lợi, ngược với ước ao khao khát và ngược cả với sự thật và công lý. Họ cũng chẳng tuyệt vọng trước sự dữ bất công diễn ra trong "thứ pháp đình Cộng sản" này.

Bản án khủng khiếp của "thứ công lý pháp đình Cộng sản" hôm 24/9/2012 vừa qua tại Sài gòn dành cho ba Bloggers là Nguyễn văn Hải (Điếu cày), chị Tạ phong Tần, và Phan thanh Hải (anhbasaigon), như miếng đòn thù đầu tiên của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Nhà cầm quyền, sau khi đặt các trang mạng thông tin "lề trái" như Dân làm báo, Quan làm báo, Biển đông… ra ngoài vòng pháp luật, nghĩa là sẽ đưa vào vòng lao lý, thứ "công lý pháp đình Cộng sản". Sự trả thù hèn hạ và tàn độc này làm cho thế giới những người yêu chân lý và hòa bình phải sững sờ kinh ngạc, chứ không riêng gì giới báo chí truyền thông, bảo vệ tự do và nhân quyền. Một sự khẳng định mạnh mẽ về thứ "độc lập, tự do và hạnh phúc" phi dân chủ, mất nhân tính và coi thường công pháp quốc tế giáng xuống giới bloggers bất đồng chính kiến, nói rõ hơn là những người dám bày tỏ lòng yêu nước, yêu dân tộc mà nhất quyết không chịu yêu cái "Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam".
Và hôm nay, với "kịch bản" quen thuộc và "trò hề xét xử" được triển khai, một đòn nữa giáng xuống những con người yêu nước, nhưng lần này là ba thanh niên Công giáo, cũng được Nhà nước tuyên truyền rằng sẽ xét xử công khai, mà quả là "công khai" giữa ban ngày thật, nhưng không có người dân nào được tham dự. Tất cả bị chặn từ xa, chặn ở ngoài trong những cái nhìn hằn học, trong sự hung bạo, đánh đập, bắt bớ bởi mọi công cụ "trấn áp" mà Nhà cầm quyền có trong tay.
Video nhân dân đến phiên tòa phúc thẩm 3 sinh viên công giáo ngày 26/9/2012:
http://www.youtube.com/watch?v=etl4EK_yvbs&feature=player_embedded

Điều làm cho mọi người đau lòng là mong đợi Nhà nước Cộng sản, ít ra là biết hối lỗi (một từ không hề có trong hành động của đảng!) hoặc sửa sai (tiếc rằng thời đó qua lâu rồi), nhưng ngay cả "những tấm lòng thành" ấy cũng không được thỏa nguyện. Trong những ngày qua, nhiều Giáo xứ trong các Giáo phận, các nhà nguyện, đền thánh hay tại tư gia, chỗ trọ, những người Công giáo thắp lên ngọn nến hy vọng cho công lý được công nhận, cho sự thật được sáng tỏ, cho nhân phẩm được tôn trọng, cho nỗi oan ức được thay thế bởi sự thứ tha. Những ngọn nến chứa chất niềm hy vọng ấy làm rực sáng bao ánh mắt đợi chờ, bao khuôn mặt khắc khoải của những người thân yêu. Nhưng phũ phàng thay, như phiên tòa trước đó xử ba nhà báo tự do và những phiên tòa khác nữa, những phiên tòa của thứ "pháp đình Cộng sản" tàn nhẫn, bất lương và bất công, bất nhân và vô tâm vùi dập những hy vọng, hy vọng mong manh như vuột khỏi tầm tay và lời nguyện xin… như tình cảnh của Đức Giêsu trước lúc bị nộp trong tay người đời, sau khi cầu xin Chúa Cha cho khỏi uống chén đắng, thì Người đã phải uống đến giọt cuối cùng! (Mc 14,36) và trên thánh giá trong đau đớn cực độ, Người đã kêu lên: "Sao Ngài bỏ rơi con" (Mc 15,34). Đó có phải là sự tuyệt vọng, mất tin tưởng vào Thiên Chúa?. Không, vì liền ngay sau đó, trước khi tắt thở, Người nói: "Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha" (Lc 23,46).
Liệu sự thất vọng của những người bị kết án oan sai này có biến họ và thân nhân của họ thành nỗi chua xót đắng cay?, để rồi trở nên những người uất hận, thù oán tất cả, muốn "sòng phẳng" đối với chế độ này, cay nghiệt, đày đọa với bản thân và mất lòng tin vào sự tất thắng của chân lý và cả với Thiên Chúa nữa?. Không! Một tiếng rất khí khái và mạnh mẽ, tràn đầy niềm tin và hy vọng Kitô giáo, theo tin BBC về vụ án xử ngày 26/9/2012 thì: "Em gái của bị cáo Đậu Văn Dương, bà Đậu Thị Thủy, cho BBC biết gia đình mừng vì người thân đã can đảm, giữ vững ý chí. "Gia đình không buồn, không gì hết vì cũng đã xác định trước sự việc rồi, xử sơ thẩm hay phúc thẩm cũng không thay đổi được bản án," bà Thủy nói. Bà cũng nói thêm: "Đợt xử này có rất nhiều người ủng hộ và có thể cảm thấy các bị cáo thể hiện rõ việc họ không khuất phục trước khó khăn." Kết thúc bài viết, BBC cho biết, theo lời bà Thủy: "Bà cũng nói thêm những gì được đọc ra tại tòa về việc làm của các bị cáo không đúng với những việc họ đã làm và mặc dù các bị cáo xin giải thích nhưng tòa không chấp nhận. "Cho nên với cách làm này thì dù có phúc thẩm bao nhiêu thì cũng chẳng đi đến đâu nên gia đình sẽ không làm gì nữa".

Giáo dân bên ngoài tòa, dưới trời mưa
Không hề có một chút manh động bạo lực nào. Họ bình tâm đón nhận mọi sự xảy đến cho mình, dù đó là điều rất bất lợi, ngược với ước ao khao khát và ngược cả với sự thật và công lý. Họ cũng chẳng tuyệt vọng trước sự dữ bất công diễn ra trong "thứ pháp đình Cộng sản" này.

Đậu thị Thủy và Trần Hoài Tô, hai em gái của Đậu Văn Dương và Trần Hữu Đức sau phiên xử phúc thẩm.
Dù đó là phán quyết sau cùng của tòa án Cộng sản, dù các gia đình thấy rằng việc tiếp tục kháng cáo là chuyện chẳng đi đến đâu, điều này cho thấy họ chẳng còn tin vào thứ công lý của chế độ Cộng sản, chẳng còn tranh chấp "theo tính xác thịt" con người, lại càng không là thái độ cam chịu như số phận đã định. Họ chấp nhận thất bại, nỗi bất hạnh này, nhưng không vì thế mà niềm hy vọng vụt tắt. Họ vẫn còn có thế làm việc gì đó có ý nghĩa trong hoàn cảnh này. Họ chưa hề nghi ngờ việc Thiên Chúa không ở bên và không binh vực sự trong sáng của họ. Nhất là họ kiên vững trong đức tin rằng, Thiên Chúa cho phép sự dữ xảy ra, nhưng Người không phải là nguồn gốc của sự dữ. Họ vẫn tin rằng thất bại này không phải là cuối cùng, còn có đó, niềm hy vọng vào sự công minh và sự bênh vực che chở của Chúa. Trải qua bao gian nan như thế, những đau khổ của họ cũng chỉ có thế. Họ đã mang gánh nặng nề đó đến với Chúa và Người đã bổ sức cho. Họ đã học nơi Chúa nhân lành trong gánh nặng nề này bằng thái độ "khiêm nhường và hiền lành" theo gương Chúa, qua đó họ kinh nghiệm rằng tâm hồn họ sẽ được "nghỉ ngơi bồi dưỡng, vì ách Người êm ái, gánh Người nhẹ nhàng" (Mt 11,29-30).
Những lời của cô Đậu thị Thủy thật thâm thúy, vì cô nói thay cho tâm trạng của những người trong cuộc về đức tin và niềm hy vọng Kitô giáo của mình. Họ sẽ biến những đau thương thất bại này thành một khởi đầu mới, không có thái độ hận đời nhưng biết vận dụng sức mạnh của đức tin để biến các hoàn cảnh tiêu cực thành tích cực. Họ không coi sự việc xảy ra là ý Thiên Chúa, vì như thế là xúc phạm đến Thiên Chúa từ nhân và gán cho Người những việc xấu xa của ma quỷ. Đó là thứ vinh quang của những người chiến thắng được tính thấp hèn của bản thân, của hoàn cảnh bế tắc, nguyện theo sát Chúa Cứu Thế chịu thương khó trong tinh thần của Người, để hướng một ngày mai xán lạn sự phục sinh.
Những tù nhân của "thứ công lý pháp đình Cộng sản" trở lại trại giam, mảnh đất cuối cùng của "sự tự do trong tâm hồn" của họ mà không một xích xiềng của bất cứ chế độ nào có thể cầm giữ họ được. Những thân nhân, bạn hữu của họ trở về nhà không phải trong tư thế của những kẻ thua cuộc nhục nhã, nhưng như những "chiến sĩ của đức tin" oai hùng kiên trung với những ngọn nến lung linh hòa quyện cùng những lời cầu nguyện tha thiết, sẽ trở nên "thứ vũ khí của niềm hy vọng" chống bạo tàn, bất công như lời dạy của Thánh Phaolô: "Đêm sắp tàn, ngày gần đến. Vậy chúng ta hãy loại bỏ những việc làm đen tối mà cầm lấy vũ khí của sự sáng để chiến đấu" (Rm 13,12). Đó là một khởi điểm mới cho họ, khi trải nghiệm rằng việc chấp nhận chịu đau khổ, chấp nhận bản án bất công như những lao nhọc nhất thời của người nông dân đang ươm những hạt mầm tự do, sự thật và công lý ngày nào đó sẽ lớn lên và trổ sinh hoa trái dồi dào. Họ "soi sáng" cho Nhà cầm quyền ác với dân, hèn nhát trước ngoại bang cách thức tối ưu mà chế độ này đang tìm kiếm một cách tuyệt vọng để sống còn.
Trở về với cuộc sống, dù trong những trại giam nhỏ hoặc trong một trại tập trung lớn, thì họ vẫn cất lên tiếng "hát" như nhạc sĩ Nguyễn đức Quang: "hy vọng đã vươn lên trong màn đêm bao ưu phiền. Hy vọng đã vươn lên trong trong lo sợ mùa chinh chiến. Hy vọng đã vươn lên trong nhục nhằn tràn nước mắt. Hy vọng đã vươn dậy, như làn tên trong màn đêm". Đó là sự tự do nội tâm, là sức mạnh giúp họ không gục ngã trong sự vùi dập của những bất công, ngang trái.
27/9/2012
Ngô Văn
by Lý Tưởng Người Việt
Phạm Huy Hùng - Chủ tịch Vietinbank đã đượcTT BCT chỉ đạo Bộ Công An 'giải thoát'!
Quanlambao - Vụ án Huỳnh Thị Huyền Như lừa đảo gây thất thoát 4.600 tỷ đồng ở Vietinbank đã có vài chục cán bộ, nhân viên của Ngân hàng Vietinbank bị bắt và đã có rất nhiều ngân hàng bị 'dính đạn' do Phạm Huy Hùng - Chủ tịch Vietinbank phủi tay không hoàn trả lại tiền cho các khách hàng của mình. Theo Luật định lẽ đương nhiên Vietinbank phải chịu trách nhiệm hoàn trả lại các khoản gởi tiết kiệm của các cá nhân đã đến hạn. Việc sai phạm của từng ngân hàng cho nhân viên của mình mang tiền đi gởi kiếm chênh lệch thì đó là việc sai phạm trong nội bộ của từng ngân hàng và họ đang phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như 04 lãnh đạo của ACB và Eximbank vừa bị khởi tố điều tra, nhưng không có nghĩa Vietinbank lại có quyền ''xù' tiền của các cá nhân đã gởi tiền vào ngân hàng của mình! Nếu Vietinbank phải chịu trách nhiệm chi trả tiền do Cán bộ của Vietinbank vi phạm thì chắc chắn Phạm Huy Hùng sẽ không thoát khỏi chịu trách nhiệm hình sự!


Thực chất con số thất thoát thiệt hại tại Vietinbank còn lớn hơn nhiều lần, liệu con số 4600 tỷ đồng này đã bao gồm 1.700 tỷ đồng của NH Hàng Hải mang đến gởi tại Vietinbank để kiếm chênh lệch mà đến nay thì Chủ tịch Ngân hàng Hàng Hải đã phải phù phép cho vợ là Nguyễn Thị Nguyệt Hường - cũng là một Đại biểu Quốc Hội đứng ra làm hồ sơ vay nhận nợ thay tại Ngân hàng Hàng Hải để che dấu khoản thất thoát này chưa?

Thay vì phải hoàn trả tiền cho các cá nhân gởi tiền tiết kiệm tại Vietinbank thì Phạm Huy Hùng lại hào phóng bỏ ra 700 tỷ đồng làm 'từ thiện'!? Lại mang 100 tỷ đi xây dựng ngôi chùa tại Sóc Sơn nơi ông ta ứng cử Quốc Hội! Lại bỏ ra 50 tỷ để làm 'từ thiện' tại Cần Thơ! Lại bỏ ra gần 100 tỷ để làm 'từ thiện' tại Cà Mau - Quê hương Thủ Tướng!
Chưa hết, Phạm Huy Hùng còn ngang nhiên lấy tiền ngân hàng để xoá nợ cho Vinashin!

Tại sao Lý Xuân Hải - Cựu Tổng giám đốc của ACB bị bắt vì làm thất thoát 718 tỷ đồng, còn Phạm Huy Hùng đã làm thất thoát mà cơ quan Điều tra đã có kết luận chỉ riêng vụ án Huỳnh Thị Huyền Như đã là 4.600 tỷ đồng, song thực tế con số có thể còn gấp 2-3 lần thì vẫn ung dung tự tại đã và đang tiếp tục tham gia vào đường dây thao túng lũng đoạn của Thống đốc Nguyễn Văn Bình, Nguyễn Đức Kiên, Hồ Hùng Anh, NGuyễn Đăng Quang, Đỗ Quang Hiển, Đỗ Minh Phú... ?

Vietinbank dưới sự chỉ đạo của Phạm Huy Hùng đã cùng tham gia chèn ép 'các con mồi' bằng đủ mọi thủ đoạn như đột ngột cắt các khoản cho vay, không trả lại tài sản thế chấp, nhũng nhiễu bắt bẻ hồ sơ.... chung quy chỉ một mục đích: Góp sức cùng Thống đốc Bình và các bố già Nguyễn Đức Kiên, Hồ Hùng Anh, Nguyễn Đăng Quang, Đỗ Quang Hiển, Đỗ Minh Phú....đi thâu tóm ngân hàng, thâu tóm doanh nghiệp.

Có phải vì Phạm Huy Hùng là Tổng giám đốc của một Ngân hàng Quốc doanh nên được ưu ái? Có thể đó là một phần lý do. Song thực tế chính Phạm Huy Hùng đã thông báo tại buổi họp Hội đồng quản trị Vietinbank rằng: Đích thân Phạm Huy Hùng đã mang 50 tỷ đi làm 'từ thiện' tại Cần Thơ - Nơi ngài Thường Trực BCT Lê Hồng Anh ứng cử Quốc Hội và Phạm Huy Hùng còn thông báo kết quả:
"...ngay trước mặt tôi Anh Út đã gọi điện cho Bộ Công an chỉ đạo 'khoanh' vụ án Huỳnh Thị Huyền Như lại mà không truy cứu lên trên nữa...". Toàn thể Hội đồng quản trị đã 'hoan hỉ' ăn mừng thoát nạn!

Luận rằng: Lý Xuân Hải bị bắt vì thất thoát 718 tỷ đồng, Phạm Huy Hùng làm thất thoát 4.600 tỷ đồng và còn hàng chục ngàn tỷ thất thoát khác chưa bị 'khui ra' thì lại nhởn nhơ tiếp tục lấy tiếp 700 tỷ đồng của Ngân hàng đi 'làm từ thiện' tại Cần Thơ, Tại Cà Mau - Quê hương Thủ Tướng, tại Sóc Sơn ... rõ ràng thực chất là hành động 'hối lộ' trá hình và lại được 'lại quả' từ các công trình từ thiện!

Ông bà ta có câu "Của người phúc ta" và "Ông thầy ăn một, bà cốt ăn hai" quả thật không sai!
Trần Quốc Toản - Quan làm báo
by Lý Tưởng Người Việt
Mõ SG (Danlambao) - Nhân dân chúng tôi biết các ông đang bối rối, hoảng hốt, sợ hãi vì đang ở khúc cuối của con đường cùng. Sự sợ hãi ám ảnh các ông ngay trong giấc ngủ và từng giờ trong cuộc sống của một giai cấp lãnh đạo chuyên gieo đau thương sóng gió cho nhân dân và đất nước bằng sự cai trị độc tài độc đảng và tàn ác. Gia đình các ông hoang mang lo lắng vì không biết ngày mai sẽ như thế nào. Các ông đang sống trên một núi tiền của nhưng có lẽ giờ đây các ông đã cảm nghiệm được chân lý "không phải có tiền là có thể mua tiên". Các ông đang nắm trong tay nhiều quyền lực và nhiều sức mạnh, nhiều súng đạn nhưng tất cả những thứ đó không đem lẽ phải về phía các ông. Các ông sắp thua cuộc, bại trận trước sự phẫn uất căm hờn của nhân dân. Các ông có rất nhiều cái để sợ:
Các ông đâu có tiếc nuối lo lắng gì cho cái chủ nghĩa cộng sản, phương tiện đã dẫn đưa các ông lên vị trí cầm quyền ngày hôm nay. Các ông ghét chủ thuyết này còn hơn chúng tôi vì các ông là những người phải nghe, phải đọc, phải học, phải làm theo và các ông biết rõ nó là gì và như thế nào. Nhưng nếu thả trôi nó theo dòng cuốn của lịch sử nhân loại các ông sẽ mất điểm tựa để sống, để hưởng thụ.
Nếu tính từ mốc điểm 1975, đã gần ba mươi năm các ông làm giàu nhờ nó, đến giờ phút này các ông đã là những triệu phú đô-la. Sự níu kéo và cố gắng duy trì chủ thuyết này chỉ vì các ông sợ sẽ mất trắng những gì đã thu tém được của đất nước bằng nhiều kiểu cách bất nhân thất đức. Các ông đang bối rối chưa tìm ra một cách hạ cánh an toàn cho mình và gia đình để sống hưởng thụ số tiền của đã cất dấu. Các ông cố gắng bảo vệ cho sự tồn vong của Đảng để lần lừa mong chờ thời gian và các thế hệ đồng thời qua đi, lớp người kế tiếp sẽ không biết nhiều về các ông để đánh gục và tịch thu tài sản sung vào ngân quỹ quốc gia.
Hơn nữa ngoài sự oán thù của nhân dân, trong nội bộ cũng có rất nhiều đồng chí các ông đang mài dao lau súng chờ thời cơ để treo cổ các ông. Các ông biết rõ hơn chúng tôi về cách rửa tiền và dấu tiền ở các ngân hàng nước ngoài, nhưng các ông cũng biết không có cách nào là an toàn vì một khi các ông mất quyền cai trị, nhân dân có quyền đòi hỏi để đưa số kim ngân đó về cho đất nước. Các ông đang sợ hãi vì có quá nhiều tiền tẩm bằng máu, bằng sinh mạng và nước mắt của nhân dân. Các ông biết nhân dân đã ghi sổ tất cả những gì các ông làm từ thời ông Hồ Chí Minh đến triều đại Mafia đỏ sau cùng, và các ông biết rõ khi giờ G đến, nhân dân sẽ tính sổ với các ông.
Vì thế các ông đã khủng bố đàn áp dã man những người đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ. Các ông lập mưu bóp chết những tiếng nói kiên cường bảo vệ lãnh hải và lãnh thổ. Các ông trù dập, đánh đập, bỏ tù, đày đọa những người can đảm đứng lên đòi công lý, đòi quyền làm con người vì tất cả những hành động đấu tranh đó đe dọa sự tồn vong của đảng và sự sống còn của các ông và gia đình các ông cùng với số tài sản khổng lồ. Các ông đã làm thui chột nhiều thế hệ Việt Nam, cản trở sự vươn lên của dân tộc.
Những hành động tàn độc, đê tiện, dơ bẩn của các ông là những nhát cuốc tự đào huyệt mộ cho đảng và cho mình. Nhân dân thách thức các ông hãy đàn áp hơn nữa, hãy bày tỏ sự nhơ nhớp hèn hạ của một con thú bị dồn vào đường cùng hơn nữa đi. Nhân dân chúng tôi không sợ. Người sợ chính là các ông. Đảng các ông biết rõ nhân dân không tín nhiệm và đồng ý với đường lối cai trị của họ, chính quyền các ông không do dân cử, với một tình cảnh như thế các ông biết chắc là nay mai đảng sẽ bị loại ra khỏi chính quyền và các ông sẽ không còn đất sống, hơn nữa chính quyền cộng sản các ông đang mất phương hướng, không còn lý tưởng và chính nghĩa để tiếp tục hiện diện và cai trị. Đất nước Việt Nam không phải của đảng cộng sản nhưng là của nhân dân, sự sụp đổ của đảng chỉ còn là thời gian vì đã đến lúc nhân dân thực thi quyền làm chủ đất nước của mình.
Cái sợ thứ hai đang gậm nhắm tàn phá tâm hồn các ông còn kinh khủng hơn bất cứ cái sợ nào. Để duy trì quyền lực và làm giàu các ông đã dùng những mưu ma tàn ác, độc hiểm để có tiền và có quyền. Các ông đã huy động lực lượng công an để bảo vệ và đem thắng lợi về cho mình bằng mọi phương thức. Những chiếc ghế các ông đang ngồi được kết thành bởi hàng triệu sinh linh chết oan ức trong tù, trong trại cải tạo, trong đời thường bị cô lập, bao vây, trong oán hờn vì bị cướp đất lấy nhà. Các ông biết rõ oán thù do các ông gây ra bao la hơn biển cả. Không một gia đình nào không bị các ông ức hiếp. Không một cá nhân nào không có vấn đề với đảng cộng sản và công an côn đồ. Không tôn giáo nào được bình yên tự do hành đạo. Không sắc tộc nào được tự do sống trong bình an.
Sự sợ hãi đã biến tất cả những gì các ông thấy, nghe đều là của địch, đều là những nguy hiểm cho các ông. Bằng mọi phương cách đê tiện, nham hiểm, ác độc các ông đã tạo nên hàng triệu gia đình mất cha, hàng triệu người vợ mất chồng. Vì quá sợ hãi các ông đã bối rối sai lầm trong mọi hành động và kết quả là tất cả các ông, từ ông nhỏ đến ông to đều được nhân dân ghi tên nhớ mặt chờ ngày đưa ra xét xử. Nhân dân ở đây nhiều lúc có nghĩa hẹp hơn, đó là những người trong khu phố của các ông, những nạn nhân trong khu vực các ông cầm quyền, những người trong làng, trong xã các ông.
Các ông biết rõ khi giờ G đến, cho dù chính quyền tiếp nối có nhân đạo cách nào đi nữa cũng không thể nhanh tay can thiệp được những cuộc trả thù đẫm máu của những người này, không chỉ riêng cá nhân mà là cả gia đình các ông vì sự oán hờn cao ngất tựa trời. Các ông đang ngày đêm lo sợ giờ G đó xảy đến. Nhiều người trong các ông đã tẩu tán tài sản, tậu nhà mua biệt thự ở nước ngoài để dọn đường chạy trốn, nhưng các ông cũng biết rất rõ và rất rõ là cho dù các ông bay lên trời hay chui vào lòng đất những tội ác các ông đã làm sẽ luôn bám theo các ông cùng những quả báo của nó. Sự sợ hãi đã đưa các ông từ sai lầm này đến sai lầm khác.
Các ông đã kết án những người anh hùng dân tộc dám công khai bày tỏ sự nguy hiểm của Trung cộng khi chiếm đất lấn đảo của Việt Nam, những người dám công khai chỉ trích những sai trái bất công của chính quyền, dám công khai đòi tự do ngôn luận, tự do tôn giáo. Những bản án vô nhân đạo này sẽ quay ngược về phía các ông và nó sẽ nhân lên gấp trăm gấp ngàn lần. Bọn công an côn đồ các ông đang sử dụng sẽ là những người đầu tiên quay lại đâm vào tim vào gia đình các ông, chơi với dao sẽ chết vì dao. Các ông cũng biết rõ lực lượng quân đội sẽ không đứng về phía các ông trong những giờ phút cuối cùng vì họ là con em của nhân dân, mãn thời hạn bị bắt buộc thi hành nghĩa vụ quân sự họ lại là những người dân như mọi người khác. Các ông thường có những quyết định điên cuồng, có thể các ông sẽ ra lệnh bế quan tỏa cảng, nội bất xuất ngoại bất nhập, làm cỏ tất cả những phần tử chống đối để không xảy ra như trường hợp các nước Li-Bi, Ai cập. Các phương tiện truyền thông sẽ bị cắt đứt, internet bị gián đoạn, các thông tin bị cô lập ở từng địa phương để không ai biết và không ai liên lạc được với nhau. Công an được huy động đến mức tối đa truy tìm và thủ tiêu các phần tử đối lập. Sau đó một vài năm, khi đất nước đã sạch bóng "quân thù", nhà nước các ông lại "đổi mới" một lần nữa để ra mắt với cộng đồng thế giới.
Thưa các ông, khi cơn lũ của sự phẫn uất, của hờn căm tràn xuống thì tất cả các ông sẽ bị cuốn trôi. Không có sức mạnh nào bằng sức mạnh của toàn dân. Giải pháp duy nhất để giải quyết vấn đề khi còn kịp để tránh đổ máu là trả tự do cho những tù nhân lương tâm vô điều kiện và ngay lập tức. Trao trả đất nước lại cho nhân dân. Có như thế các ông mới hy vọng còn một chỗ dung thân. Chần chừ, níu kéo, ngoan cố đến giờ G, máu các ông và gia đình vợ con là những người vô tội bị vạ lây sẽ nhuộm đỏ mọi ngỏ ngách từ thành phố đến thôn làng.
Dân tộc đang căm hờn.
Nhân dân đang phẫn uất.
Mõ SG
danlambaovn.blogspot.com
by Lý Tưởng Người Việt
Trình Phụng Nguyên (Danlambao) - Lúc này, khi mà nền kinh tế của nước ta (vốn èo uột) càng tuột dốc qua các vụ thất thoát khổng lồ của doanh nghiệp nhà nước như Vinashin, Vinaline… rồi nhập nhèm để số lớn tài chính quốc gia bị các đại gia và các bố già thâu tóm, thì người ta lo truy tìm cái căn nguyên và thằng thủ phạm của nó. Một trong những bài viết về vấn đề ấy là bài "Té ra dân mình còn nghèo lắm, khốn khổ lắm" của anh Văn Công Hùng.
Sau phần nhắc (sơ) về sự tụt hậu của văn hóa, tức là nhắc đến cái "chuồng học" mà ông Tổng Bí Thư chưa được tận tình dẫn đến mục sở, thì là cái chuyện nghèo rớt mồng tơi của người dân và giầu nứt khố đổ vách của các ông các bà nhà nước, rồi anh ấy chốt lại rằng:
"Trong khi ấy, các bác (chính phủ) toàn nói chuyện tái cơ cấu, chuyện nghìn tỉ vạn tỉ, xây những tượng đài hàng mấy trăm tỉ... mà rồi nó cứ rơi tõm vào đâu...

Hồi đi học CCCT nhé, mình có thắc mắc với GS là thưa thầy, đã kinh tế thị trường thì làm sao còn định hướng được ạ, nó chỉ có thị trường định hướng nó được thôi. Thầy bảo thì thế nên anh mới phải đi học. Bảo vâng đi học nên em hỏi thầy. Thầy bảo thì tôi cũng vẫn còn... đang học đây...

Định hướng gì thì định hướng, dân phải không được khổ cái đã, thưa các bác. Nhà cháu nói thế có gì sai không ạ?"
Riêng tôi thì không thấy anh Văn Công Hùng nói gì sai (quấy) cả, có điều thấy dân ta cứ học rồi học mãi (đến be bét) mà vẫn chưa hiểu được sự tình của nó cho ra môn ra khoai thì quả thật là đâu đó có vấn đề ở… hệ thần kinh.
Có những sự việc chỉ cần cắt nghĩa bằng một cái đồ thị (cái đồ thị chứ không phải đồ của đàn bà) là người hiểu ngay "à thì ra!".

Cho đến bây giờ, cái cụm từ "Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" vẫn cứ thụt thụt thò thò, dù hơn hai thập kỷ qua nó đã được giương cao ở khắp các giảng đường đại học, tràn ngập ở các buổi học tập do đảng và nhà nước tổ chức, trong mọi ngóc ngách của đất nước. Đúng như anh Văn Công Hùng nói, nó đã… làm khổ dân. Người dân ta khổ từ trong bếp khổ ra đường, khổ lên phường lên xã lên huyện… lê tới tỉnh thì còn khổ hơn nữa, hơn hẳn chó, dù ai sướng ở trên lưng trên cổ thì vẫn sướng. Nó, cái "Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" đang kéo lết dân tộc ta đến bên bờ vực thẳm.
Sau khi tìm tòi, tôi xin thử diễn đạt thật ngắn gọn (không qua chữ nghĩa) mà chỉ qua một tấm hình (bảo đảm không photoshop) với hy vọng mọi tầng lớp nhân dân có thể hiểu nó một cách đơn giản như đang giởn, mà không phải động não chi cho mệt. Cũng phải nói thêm rằng bất chợt gặp cái dzụ "bấu víu" này (để ý cái tay định hướng ở trong hình), tự nhiên tôi bật nghĩ ngay ra cái nền kinh tế của ta hiện nay, thế là vớ lấy máy nhắm. Nó đây này:
Trình Phụng Nguyên
danlambaovn.blogspot.com