Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012 by Lý Tưởng Người Việt

(Kính gởi Ðồng Bào Việt Nam tị nạn VC khắp nơi trên thế giới, đặc biệt tại Hoa Kỳ.  Xin Ðồng Bào đề cao cảnh giác, nhận diện và xa lánh những kẻ phản bội Chính Nghĩa Quốc Gia, nối dài tay cho Việt cộng, hoặc những kẻ đi hàng hai, chủ trương hoà hợp hòa giải, đang len lỏi trong Cộng Ðồng Việt NamTị Nạn vc của chúng ta với chủ đích đánh phá, tung hoả mù, gây chia rẽ làm lợi cho VC.)   
Trong tình quen biết, ai ơi,
Ðề cao cảnh giác những người quanh ta
Nếu như Chính Nghĩa Quốc Gia
Ta đi đường thẳng, người sà lối ngang
Nếu như với lá cờ vàng
Không chung một ý, không mang một tình
Ta mau cảnh báo chính mình
Kẻo khi tai họa nảy sinh, phiền hà


BỞI NGƯỜI CHÂN CHÍNH QUỐC GIA
ÐAU HỜN VONG QUỐC, BÔN BA PHẬN HỜI
THÌ KHÔNG LẠY GIẶC LÀM TÔI
CŨNG KHÔNG CÙNG CỘNG VUI CHƠI, TẠC THÙ !
KHÔNG XUYÊN TẠC, CHẲNG HOẢ MÙ
BẮT TAY VỚI GIẶC, ĂN DƠ, LÀM GIÀU
DÂN ÐAU, MẶC CỘNG CƯỠI ÐẦU
NƯỚC HỜN, MẶC CỘNG CỐNG TÀU, XÉ TAN !!!



Kẻ mà phản bội giang san
Còn ai để chúng nể nang, biết điều
Ngại gì thực hiện quái chiêu
Miễn sao tư lợi thật nhiều, chúng thâu
Ngại gì bia miệng nghìn sau
Danh hư, vị hão, đạp nhàu quê hương
Ðã loài vong bản, bất lương
Cúi đầu luồn giặc là phường lưu manh


Thì ta xa chúng cho nhanh
Kẻo không, lắm chuyện chẳng lành, hại ta !

Bao gương phản bội xảy ra
Cho người chân chính Quốc Gia thế rồi....
Nên trong quen biết, ai ơi,
Ðề cao cảnh giác, kẻo thời đắng cay ...
 

Ngô Minh Hằng
Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012 by Lý Tưởng Người Việt



(Ðể nhớ ngày thăm New York)

Tôi đến đó, đứng bên hàng rào gỗ
Để đau buồn, thương tiếc, lệ tôi rơi
Nơi này đây, hơn  cả bốn ngàn người
Và kiến trúc văn minh, ai hủy diệt ?

Tôi như thấy giữa kinh hoàng tiếng thét
Tuyệt vọng chìm trong khói lửa mù khơi
Là mảnh da, thớ thịt, xác thân người
Đang rực cháỵ Bạo tàn, kinh khủng qúa !!!

Trong vài tiếng đồng hồ, ôi, tất cả
Biến thành tro nghi ngút giữa than hồng
Kỳ quan nào, ai xóa sạch như không
Ai  giết bốn ngàn người ? Ôi, man dã !

Bốn ngàn người, tôi không quen ai cả
Nhưng tôi thương, vì nhân loại, tình người...
Tôi đứng âm thầm lau nước mắt rơi
Giữa những bó hoa bơ vơ, khô héo

Tôi chới với, đưa tay như muốn níu
Những tay người từ biển lửa vươn ra
Trên hàng rào vừa dựng vội hôm qua
Dán la liệt chân dung  người mất tích !

Ôi ánh nến trong nắng chiều cô tịch
Làm nhoà thêm di ảnh, nét ai cười
Thương qúa người đi chưa hết đường đời
Mà qủy dữ điên cuồng tung lưỡi hái

Tôi dợm bước đi, lòng đau, ngoảnh lại
Thấy biển người, trong biển lửa, nhìn theo....


Ngô Minh Hằng
21.11.2001
Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt



(Cho nỗi đau ngày 11 tháng 9 năm 2001) 
Bao nhiêu người chết biết không
Bao nhiêu sinh mạng đỏ hồng lửa thiêu
Ân tình, máu thịt, thân yêu
Mà ai tàn nhẫn gây điều ly tan
Mẹ buồn mất dấu con ngoan
Chồng đau mất vợ lệ tràn rèm mi
Con mất cha, cháu mất dì
Trẻ thơ mất mẹ còn chi tuổi hồng !
Vợ hiền hơ hải tìm chồng
Sau tin ngọn lửa tàn hung giết người
Than ơi, ai tạo cảnh đời
Ngẩn ngơ, đau đớn, ngàn ngươì nhìn nhau
Nhìn nhau, lệ đỏ, lòng đau
Giọt theo từng giọt thảm sầu long lanh...
Hỡi ơi, giữa chốn thanh bình
Mà sao tang tóc điêu linh hận thù ?!
Lửa cao khói tỏa mịt mù
Kinh hoàng, không tưởng, không ngờ, Trời ơi !

Trời cao có thấu chăng trời
Bàn tay ác qủy  giết người tinh vi !!!

Ngô Minh Hằng
Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


(Xin gởi về quê hương và đồng bào Việt Nam, mọi giới, mọi tuổi - Riêng
tặng người giúp dân oan viết đơn khiếu kiện Nguyễn Khắc Toàn.)
  
Kìa ai cắt đất quê hương
Hằng trăm ngàn mẫu, Bắc phương, dâng Tàu
Nhưng rồi tham ác trưng thâu
Của dân từng tấc, nông sâu, ruộng vườn
Làm giàu bằng những bất lương
Bằng bao nước mắt máu xương dân lành
Tiếng kêu nào thấu trời xanh
Đời dân thêm nữa tan tành điêu linh!
Tàn hung, thấy cảnh bất bình
Có người đem ánh bình minh rọi đời
Với dân, dẫn cách, chỉ nơi
Với bạo quyền, chuyển những lời dân than
Hỡi ơi, lẽ phải người làm
Thế là gán tội , đảng giam tù người !
Giúp dân bé miệng, thấp lời
Đảng vu " Gián Điệp"  Hỡi Trời ! Gian ngoa !!!
Bốn Nghìn, quốc sử nước nhà
Đây, khi xáo thịt nồi da nhất đời !
Hỡi lương tâm!  Hỡi muôn người !
Công bằng, xin xót thương đời biển dâu
Nghe chăng dân tộc hờn đau
Thấy chăng đất nước u sầu tang thương
Thì xin  tài đức, can trường
Đồng tâm, mở lối, tìm đường cứu quê !
Muôn lòng quyết một lơì thề
Sông kia cũng cạn, núi kia cũng mòn
Chuyện xưa, bó đũa dạy con...
Nghìn năm ý ngọc vẫn còn ngân vang!

Toàn dân, hỡi một Việt Nam !
Đứng lên trừ bọn tham tàn. Đứng lên !!!

Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt
( Hoạ Ðáp bài "TÔI KHÔNG THỂ NÀO MANG VỀ CHO EM" )

ANH CÓ BIẾT CHO AI MÀ ANH CHIẾN ÐẤU ?

Anh bảo không thể nào mang về cho tôi

Mắt đồng đội bầy nhầy trong vũng máu

Anh có biết cho ai mà anh chiến đấu ?

Cho bạo quyền hay cho nước thịnh dân an ?



Anh hãy nhìn đi, tổ quốc Việt Nam

Bản Giốc - Nam Quan sao Tàu cưa sẻ

Tây Nguyên nước mình, Hoàng Sa, vùng bể

Có vẹn toàn như trước không cơ ?





 Nếu chiến đấu cho dân sao Anh vẫn thờ ơ

Khi xác thuyền nhân giập vùi sóng bể

Khi tháng Tư nào con thơ mẹ bế

Bỗng đạn nổ giòn, hồn bay bổng, phiêu du





Anh biết vì ai mà chốn phù du

Có triệu niềm đau chừng như vĩnh cửu

Có những con người thịt xương hiện hữu

Lại chấp nhận mình là những thân cây ???



Giấc mơ treo trên mây

Hồn khô không bóng lá

Nên tình anh xa lạ

Lầm Ðảng với Việt Nam !!!

Tưởng mỗi năm thêm tuổi

Anh phân biệt gian - ngay

Và không còn nhận súng

Lăm le cầm trên tay

Nhưng rồi anh ra trận

Ðạn cố tình vẫn bay ...



Anh có thể yêu thương

Những điều không hiểu thấu




Nhưng làm công cụ, hy sinh cho chủ nghĩa mà anh hết lòng chiến đấu

Thì rõ ràng như tấm gương soi

Vì chủ nghĩa này đã giết hại chúng tôi

Giết hại các anh, để phục vụ riêng cho bày thảo khấu

Cắt đất dâng Tàu làm quê hương chảy máu

Thì quả anh lầm ... nghĩ lại anh ơi ...

Ngô Minh Hằng



*******************


Hoàng Nhuận Cầm


Tôi không thể nào mang về cho em





Tôi không thể nào mang về cho em
Trên những đồi biên cương chảy máu
Mắt đồng đội sau những ngày chiến đấu
Khẩu súng ghì nóng bỏng đất Hoà An.



Thương yêu quá! Việt Nam
Lựu đạn bay lẫn trong bầy chim sẻ
Con đứa lên rừng, đứa lần xuống bể
Ngảy đất trời vỡ trứng Âu Cơ.Sao thương quá ầu ơ
Lời ru ngủ suốt chân trời góc bể
Tay nào mẹ bồng, tay nào mẹ bế
Bàn tay nào đẫm lệ dỗ Nguyễn Du.Chưa tay nào dỗ nín được Nguyễn Du
Sao tôi thương mùa thu trăng lu
Đêm sao mai lặng lờ cá đớp
Ngày mặt trời đổ rợp bóng cây.Tâm hồn tôi màu mây
Quân phục xanh màu lá
Việt Nam! Tôi thương quá
Tôi thương quá! Việt Nam.Trái tim thêm một tuổi
Đất tôi yêu ngàn ngày
Xin trao tôi khẩu súng
Khi mà chưa xuôi tay
Mẹ lại đưa ra trận
Khu vườn hoa mướp bay...Việt Nam ôi yêu thương
Chữ vất vả, gian nan người quá thấu
Bao thế hệ trọn đời đi chiến đấu
Bao cuộc đời nhắc đến đã gương soi.
Sẽ còn in như dao khắc lòng tôi
Dáng đồng đội ngã trong giờ chiến đấu
Ngực áp sát cột biên cương đỏ máu
Mà môi cười tha thiết - Việt Nam ơi...Nguồn: Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Hoàng Nhuận Cầm, NXB Hội nhà văn, 2007, trang 97.
Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012 by Lý Tưởng Người Việt


Xin cảm phục những tâm hồn bất khuất
Những tấm lòng tha thiết với quê hương
Đây Paris, người người đang có mặt
Đang góp tay tranh đấu rất kiên cường !

Ðể đòi lại cho Việt Nam sông núi
Núi sông này xương máu của ông cha
Nếu để mất là muôn đời nhục tủi
Thẹn với tiền nhân, tội với sơn hà !

Để đòi lại cho Việt Nam hạnh phúc
Cho Việt Nam điều căn bản : NHÂN QUYỀN
Nửa thế kỷ ai xây lò hỏa ngục
Ai xô người vào đáy vực oan khiên ???

Nửa thế kỷ đã kinh hoàng tăm tối
Con vật người trong cũi sắt đau thương
Nếu chưa chết thì sống là hấp hối
Là mỏi mòn trong tuyệt vọng, thê lương !

Một chế độ mà bạo tàn đảng trị
Giết nhân tài, đầu độc những mầm non
Những tội ác đứng  hàng đầu thế kỷ
Thì núi sông  đầy ai oán  căm hờn !

Oan trái đó thấm sâu vào mạch đất
Đã phi thường kết nụ, nở thành hoa...
Hoa nhân ái: ngọn đuốc thiêng bất khuất
Cháy trong lòng dân tộc Việt Nam ta !

Hỡi ngọn đuốc toàn dân, vì công chính
Hãy bùng lên cho ác độc thành tro
Ta, đến lúc không có quyền né tránh
Để nhìn xem loài quỷ dữ reo hò !

Hãy hành động, cho mình, cho đất nước
Cho dân lành trong ngục tối đêm đen
Kìa gương sáng tiền nhân ta thuở trước
Xây dựng đời trong gian khó bao phen !

Đây, đốm lửa vùng trời đông, bắc Mỹ
Xin góp vào cùng khối lửa trời Âu
Sẽ phải có một khải hoàn như ý
Một Đống Đa trong lịch sử hoàn cầu !


Ngô Minh Hằng

by Lý Tưởng Người Việt
Đức Đạt Lai Lạt Ma thuyết giảng tại Vienna, Áo ngày 25/05/2012.
Đức Đạt Lai Lạt Ma thuyết giảng tại Vienna, Áo ngày 25/05/2012.
REUTERS/Leonhard Foeger
Đức Tâm
Hôm qua, 26/05/2012, hàng nghìn người - theo ban tổ chức thì có khoảng 10 ngàn - đã tập hợp ở quảng trường chính tại thủ đô Vienna, Áo, để bầy tỏ sự ủng hộ đối với nhân dân Tây Tạng và nghe phát biểu của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Lãnh tụ tinh thần Tây Tạng kêu gọi : « Cần phải gìn giữ văn hóa Phật giáo, môi trường và các quyền cơ bản ».
Từ bục diễn đàn tại Quảng trường « Các Anh hùng » có treo biểu ngữ : « Tây Tạng đang cần các bạn, ngay bây giờ », lãnh đạo tinh thần Tây Tạng đã phát biểu khoảng 30 phút. Ngài nhấn mạnh đến việc tách bạch giữa lĩnh vực văn hóa và lĩnh vực tôn giáo trong đạo Phật và kêu gọi : « Cần phải gìn giữ văn hóa Phật giáo, môi trường và các quyền cơ bản ».
Trước đó, thủ tướng chính phủ Tây Tạng lưu vong, Lobsang Sangay tuyên bố rằng dân chủ mang tính phổ quát và nêu ra những ví dụ liên quan đến các thay đổi tại Libya, Ai Cập, Tunisia và cả trường hợp nhà đối lập Miến Điện Aung San Suu Kyi.
Cựu Ngoại trưởng Pháp Bernard Kouchner cũng tham dự cuộc biểu tình theo lời mời của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Ông kêu gọi các lãnh đạo châu Âu hãy đồng hành với Tây Tạng, quan tâm đến vấn đề Tây Tạng hơn nữa.
Đức Đạt Lai Lạt Ma sống lưu vong tại Ấn Độ từ năm 1959. Ngày 30/05/2011, Ngài tuyên bố rút lui khỏi hoạt động chính trị.
Trong khuôn khổ chuyến công du Áo, từ ngày 17/05, lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, ngày 25/05, đã gặp phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Ngoại giao Áo, ông Michael Spindelegger và hôm qua, thủ tướng Áo, Werner Fraymann đã tiếp Ngài.
Như thường lệ, chính quyền Bắc Kinh trước đó đã lên án các cuộc gặp và coi đó là những hành động « can thiệp vào công việc nội bộ » của Trung Quốc. Về phần mình, thủ tướng Fraymann tuyên bố rằng nước Áo luôn luôn ủng hộ cuộc đấu tranh cho nhân quyền và ông tự quyết định lịch tiếp khách của mình.
Theo AFP, lãnh đạo tinh thần Tây Tạng có mối quan hệ đặc biệt với Áo, bởi vì từ năm 1946 đến 1951, một trong những thầy giáo của Ngài là vận động viên leo núi người Áo, ông Heinrich Harrer, qua đời năm 2006. Tuy nhiên, quá khứ của ông Harrer gây nhiều tranh cãi do các hoạt động thân phát xít của ông trong những năm 1930 và 1940.
by Lý Tưởng Người Việt


( Xin thân mến gởi toàn thể đồng bào, Quân Đội Nhân Dân và tuổi trẻ  Việt nam trong và ngoài nước )



Ngày xưa có Mạc Đăng Dung
Giết vua, cướp chốn cửu trùng làm vinh
Nhưng sau lại tự trói mình
Đem thân qùi trước giặc Minh xin hàng

Đinh, điền, châu báu bạc vàng
Mạc đem đến cổng Nam Quan dâng Tàu
Đảng kia nay khác gì đâu
Giang  sơn đảng bán để hầu vinh thân

Phản nhà, phản nước, phản  dân
Nam Quan, Bản Giốc, chia phân, cống Tàu
Mặc dân bao triệu lòng đau
Mặc hồn sông núi  u  sầu tái tê



Ngày xưa, con cháu vua Lê
Giang sơn  lấy lại, đem  về từng phân
Nay người  bán đất tiền nhân
Nhưng ta thì phải từng phần, giữ nguyên

Việt Nam! xin hãy đứng lên
Nam Quan, xương máu Tổ Tiên, phải đòi !
Hãy mau để tiếng thơm đời
Và đưa dân nước đến nơi phú  cường !

Nam Quan, Bản Giốc, quê hương
Của ta, ta phải yêu thương, giữ gìn!
Ta không được phép đứng nhìn
Như người ngoại cuộc, hỡi  tim Lạc Hồng!!!




Ai nghe núi gọi tình sông
Thì xin chung sức, chung lòng nhé ai
Nước non đau khổ đã dài
Chờ người đem trí, đem tài dựng xây

Anh hùng, xin hãy ra tay!
Muôn dân chờ đợi một ngày bình minh
Hỡi quân đội, hỡi học sinh
Đứng lên đòi lại cho mình: Quê Hương!



Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt

Con khỉ hay nhảy mũi, hoa lan chỉ nở về đêm, con giun khổng lồ có 56 khúc, là một số chủng loại được xếp vào những hạng đầu của năm 2012 về những khám phá mới về động vật và thực vật.

Con khỉ hay nhảy mủi ở vùng núi Miến Điện
Hình: Courtesy image
Con khỉ hay nhảy mủi ở vùng núi Miến Điện, nhảy mủi mỗi khi trời mưa


Thông tin về những chủng loại này được thu thập vào năm ngoái, và bây giờ chúng mới được xếp hạng bởi Viện Khám phá Chủng Loại Quốc tế của trường đại học Arizona.

Chuyên viên côn trùng học Quentin Wheeler là viện trưởng của viện này, nơi quy tụ các chuyên viên của nhiều nước và lập ra danh sách các chủng loại mới phát hiện.

Ông Wheeler nói mục đích lập ra danh sách này là để mọi người chú ý đến những đe dọa cho hệ sinh thái trên khắp thế giới.

Danh sách hàng đầu năm nay gồm có loại nấm có hình bọt biển ở đảo Borneo, loại hoa lan nở về đêm ở Papua New Guinea, cây thuốc phiện cao 1,5 mét chỉ mọc ở trên độ cao của Nepal.

Nằm trong danh sách hàng đầu còn có loại nhện đầu xanh ở Brazil, loại giun khổng lồ ở Tanzania. Một trong những chủng loại được chuyên viên Wheeler chú ý là con sâu Ác Quỷ của Nam Phi:

"Sâu này sống trong một cái lỗ lớn ở trong một cái mỏ rất sâu, gần 1.600 mét. Không ai hiểu được tại sao chúng có thể sống được dưới đó. Điều này một lần nữa cho thấy hệ sinh thái của chúng ta phức tạp hơn chúng ta đã tưởng."

Chỉ có độ một chục động vật có vú được phát hiện, trong đó có loại khỉ nhảy mũi ở vùng núi Miến Điện:

"Loại khỉ này có lông đen và râu cằm trắng. Mỗi lần gặp trời mưa, chúng ta sẽ nghe những con vật đáng thương này nhảy mũi. Lỗ mũi chúng có một khoang rộng, do đó mỗi lần nước mưa lọt vào thì chúng lại nhảy mũi. Mỗi lần mưa, chúng phải ngồi bó gối, rúc đầu vào hai gối để khỏi bị nhảy mũi."

Kể từ đầu thế kỷ 18, các nhà khoa học đã tìm cách phân loại và đặt tên cho các giống động vật và thực vật. Ông Wheeler nói mỗi năm có thêm 18.000 loại mới và ông nghĩ có đến 10 triệu loại đang chờ loài người khám phá.

Ông đang cùng một nhóm nhà khoa học và kỹ sư để làm chuyện đó. Họ đã lập ra một kế hoạch có sự giúp sức của các máy tính cực mạnh, nhằm phân loại 10 triệu giống động vật và thực vật trong vòng 50 năm sắp tới.

Ông nói công việc của nhóm ông nhằm theo dõi và bảo vệ tính đa dạng sinh học của Trái Đất.

by Lý Tưởng Người Việt


Thế đấy, từ ngày cuối tháng Tư
Vào Nam, đảng cướp có chi từ !
Đảng khoe giải phóng cho dân nước
Xâm chiếm mà là giải phóng ư ?



Đảng đã đang tâm bóp nghẹt đời
Nhà tù, nấm độc mọc muôn nơi
Văn minh, sáng tạo hàng trăm kiểu :
Bán nước, lừa dân, giết hại người !



Đảng rắc gieo đời những đớn đau
Người dân đói khổ, đảng sang giàu
Lương tâm thức dậy, lương tâm hỡi
Dừng lại bàn tay máu đỏ ngầu



Dừng bàn tay lại, lắng thanh âm
Sấm chuyển trời cao, gió đã gầm
Sóng đã tuyên ngôn lời biển động
Cuồng phong đã nổi tự nhân tâm



Dừng lại ngay đi, tỉnh lại đi
Thành trì, sinh lộ đã suy vi
Một mai thành nát ra muôn mảnh
Quyền lực kia ư? Chả nghĩa gì !



Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


Ta đi gần hết đường đời

Ðã qua bao nỗi khóc cười, đau thương

Ðã chua xót lắm đoạn trường

Ðã cay đắng bởi vô lương, thói đời

Ðã buồn vị kỷ, lòng người

Ðầy tâm ác độc, đầy lời gian ngoa

Ðã thừa khốn khó, bôn ba

Ðã trong vinh hiển, an hòa, thảnh thơi

Mới hay dâu biển trong đời

Là trò con Tạo trêu người, thế thôi

Nếu không thắng ngọt mệnh trời

Thì ăn trái đắng như người thế gian

Miễn sao nợ trả vẹn toàn

Mỉm cười với đất, đo gan với trời !

Ðể cho gánh nặng cõi người

Hóa thành hạt bụi mà trôi nhẹ nhàng

Ðể ngày từ giã trần gian

Lòng ta thanh thản, bình an mà về

Tránh xa bến đắm bờ mê

Mượn - vay, chồng chất não nề, ích chi ?

Dù đời ngút lửa âm ty

Cũng không coi nặng sầu bi cuộc đời



Vì đời là một cuộc chơi

Ðược, thua chi cũng sẽ rồi phù du !





Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


Anh đứng kia, vòng tay ôm cột mốc

Anh nghĩ gì, có tủi, có hờn đau ?

Ðấy, đất quê ta, đảng đổi cho Tàu

Ðảng dối gạt dân, xóa đi mốc cũ



Anh có biết đảng lừa anh đủ thứ

Như đưa anh vào xâm lược miền Nam

Mà dối anh rằng "giải phóng" vinh quang

Diệt Mỹ - Ngụy cho hoà bình, no đủ



Cướp miền Nam rồi các anh thấy chứ

Chúng tôi có cần anh giải phóng đâu !

Nếu Hiền Lương anh chẳng lén qua cầu

Thì tôi sống đời an lành hạnh phúc



Anh giải phóng hay xua dân vào ngục ...

Mấy chục năm rồi, sự thật, thấy chưa ?

Ðảng cướp của dân, vàng bạc dư thừa

Nhưng anh có gì không hay vẫn thiếu ?





Nhà thờ họ của VC Nguyễn Tấn Dũng



Ðảng ở nhà lầu, đi xe bạc triệu

Ðảng gởi ngân hàng bao tỷ đô la

Vợ đảng kim cương gấm vóc ngọc ngà

Con của đảng ra nước ngoài du học



Còn anh thì sao? thiếu rau, thiếu thóc

Dẫu cả ngày anh vất vả chạy quanh

Người vợ yếu đau thiếu thuốc, chưa lành

Thằng Việt con Nam đói cơm, khát sữa





thương binh bộ đội VC sau khi giải ngũ



Có đúng là anh chẳng no từng bữa

No ấm chỉ là các loại công an

No ấm chỉ bày bán chức buôn quan

Là lũ đảng, cướp dân từng nghĩa sống ?



Là bọn cầm đầu, là quân tàn độc

Tỉnh đi anh, về với nước dân mình

Ðể anh muôn đời không bị dân khinh

Như dân đã ghét khinh loài bạo ngược



Hãy quay súng bắn vào bày bán nước

Bắn vào loài ác thú giết dân ta

Ðừng bắn dân lành đòi đảo Hoàng Sa

Ðòi Bản Giốc, Nam Quan, đòi chính nghĩa !




Ðảng bảo đánh dân và anh làm thế

Nghĩa là anh phản lại nước dân rồi

Anh là chanh và đảng vắt mà thôi

Chanh hết nước, đảng quăng ngay cái vỏ !



Cột mốc anh ôm, là anh nói đó

Anh rất yêu thương lãnh thổ, sơn hà

Xin vì ngày mất nước chẳng còn xa

Anh hãy cùng dân trừ loài bán nước



Nếu chỉ chống Tàu thì không đủ được

Vô ích thôi, đảng trả nợ Tàu mà

Ðảng nợ của Tàu tỷ tỷ đô la

Nợ súng đạn ngày miền Nam xâm lược ...



Phải giải đảng anh ơi, mà cứu nước !!!





Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


 (Thân mến gởi vềquê hương và đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, trên toàn thế giới)


Mới hơn ba chục mùa xuân
Mà đau thương đến hai lần mất quê !
Ra đi không hẹn ngày về
Nỗi sầu ly cách tái tê tấc lòng ...
Ai đem Bến Hải một dòng
Cắt làm hai để non sông lệ tràn !?
Năm Tư máu thịt lìa tan ( 1954)
Xót xa, tôi bỏ xóm làng, tuổi thơ ..
Rồi nhìn Mẹ khóc, tôi mơ
Tuốt gươm chính khí, nối bờ Hiền Lương
Để dòng Bến Hải yêu thương
Không còn là mốc chiến trường Bắc - Nam





Hiền Lương chưa giải hờn oan
Sài Gòn giặc lại tham tàn cướp đi !

Bốn vùng ngút lửa âm ti
Để trang hùng sử sầu  bi, bẽ bàng !
Bảy Lăm  mất  nốt miền Nam !
Vào tay giặc cộng dã man, bạo cuồng
Bỏ quê, tôi vượt đại dương
Giữa bao nhiêu nỗi đoạn trường đầy vơi



Mới hơn ba chục tuổi đời
Mất quê hai lượt, rã rời hồn xuân
Mong đời xuất hiện chính nhân
Trung kiên, vì nước, vìdân, một lòng
Đem tài chuyển núi dời sông
Để đưa dân tộc thoát vòng đau thương
Đập tan lừa mị thiên đường
Việt Nam, dựng lại quê hương huy hoàng

Ngày mai, dưới bóng Cờ Vàng
Sạch hờn vong quốc, về làng, thăm quê ...


Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt



(Về một ngày vui sẽ tới cho quê hương và dân tộc VN)

Ta đã thấy những mầm măng đang lớn
Tắm sương hiền, tuổi mộng sẽ vươn cao
Trong hiên ngang và dũng cảm, tự hào
Của trí tuệ, lương tâm nòi giống Việt 

Ta đã thấy gánh non sông, trách nhiệm
Chẳng ngại ngần, tuổi trẻ ghé đôi vai
Đã dấn thân dù gian khổ đường dài
Để đem lại vinh quang cho đất nước 

Ta đã thấy trận cuồng phong báo trước
Bởi bão ngầm cuồn cuộn ngọn triều dâng
Bởi lòng người trong áp bức, vô nhân
Đã đến lúc nổ tung ngàn núi lửa



 Ta đã thấy những hung thần mục rữa
Những lá bùa, câu chú chẳng còn linh
Những dối gian độc ác hiện nguyên hình
Những huyền thoại điêu ngoa phơi nọc độc 

Ta đã thấy một bình minh ngà ngọc
Rạng rỡ trời, xua bóng tối, đêm đen
Xuân đã về và những tiếng chim quen
Sẽ ríu rít hát mừng trong nắng mới 

Ta đã thấy non sông ta mở hội
Người mẹ quê mắt ướt đón con về
Em bé reo mừng, diều rợp đường đê
Cô thôn nữ má hồng màu yếm lụa 



Ta đã thấy ngày tàn cho bạo chúa
Sao ngươi còn đắm đuối giữa sông mê ?
Tỉnh ra đi mà biết nẻo quay về
Với chính nghĩa, với quê hương, dân tộc 

Để hàn gắn nỗi đau thương tang tóc
Cho cuộc đời đẹp lại những niềm mơ
Tỉnh đi thôi, tổ quốc vẫn mong chờ !!!

 

Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


(cảm xúc về một chuyến viếng thăm nursing home. Tại đây, có các em rất trẻ.

Các em dùng thì giờ đi chơi, đi xem chiếu bóng để làm volunteer )



Nắng đã lên rồi, nắng thật tươi
Tươi như ánh mắt lúc em cười
Em chia những phút giây huyền diệu
Với những người đi nẻo cuối đời

Những bóng người đi rất lặng thầm
Vì sau thành tựu, những dư âm
Hay sau thất bại, bao hình ảnh
Ðã khắc vào tim những vết trầm



Họ, kẻ trên vai nặng ẩn tình
Dầu thời ngang dọc, dấu quang vinh
Hay trong tủi nhục, ngày tăm tối
Chôn chặt niềm riêng, để một mình

Họ những người xưa đã hết lòng
Phần bồi tổ quốc, đắp non sông
Phần lo trách nhiệm, lo cơm áo
Cho vẹn tình cha, trọn nghĩa chồng



Họ cũng là đây, những mẹ hiền
Suốt đời tần tảo gánh truân chuyên
Nuôi đàn con dại nên người tốt
Vất vả gian lao chẳng trách phiền

Họ đã về đây, họp một nhà
Khi đời cuối nẻo, tóc sương pha
Khi con cháu họ còn bao việc
Không thể chăm lo bố mẹ già



Họ sống, có người như bóng câm
Có người nuốt lệ, khóc âm thầm
Có người không thể kềm cơn bão
Có kẻ thuyền trôi giữa đá ngầm...

Em trải lòng ra để cảm thông
Và làm dịu lại những ngày giông
Lau dòng lệ đắng cho nhân loại
Chia với đêm đen ánh lửa hồng



Ánh lửa hồng kia mãi mãi là
Một trời xuân biếc chẳng phôi pha
Trong tim, những trái tim khô héo
Trước phút đàn rơi, đứt phím ngà

Em đến chẳng vì bởi áo cơm
Chẳng vì danh lợi, thiệt hay hơn
Mà em đến bởi lòng nhân ái
Chia sẻ cùng ai chút tủi hờn

Tôi cảm ơn em giữa biển đời
Trái tim lân mẫn vẫn tinh khôi
Em cho tôi biết rằng nhân loại
Vẫn đẹp vô song một nghĩa NGƯỜI !


Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu. Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)



Mẹ ơi mấy chục năm rồi

Mà con vẫn tưởng như hồi hôm qua

Trí con, ảnh mẹ chưa nhòa

Lòng con, tình mẹ bao la vẫn đầy

Mẹ từ cánh hạc vào mây

Con thương nhớ mẹ từng ngày, mẹ ơi

Và con tiếc quá quãng đời

Thuở con còn mẹ, đất trời hương hoa

Ấm êm ngày ngọc tháng ngà

Trong vòng tay mẹ đời là thần tiên

*

Thế rồi giữa buổi xuân hiền

Ðau thương, khăn trắng ai viền đầu xanh !

Tuổi hồng, mộng biếc, trôi nhanh

Mẹ ơi, mất mẹ, con thành mồ côi ...

*

Mẹ đi, rũ sạch lụy đời

Bỏ con lại giữa cõi người giá băng

Giữa bao dâu biển bất bằng

Giữa ngày nắng hạn giữa năm mưa cuồng

Và con, với vết tâm thương

Và quê, trong cảnh thê lương, mịt mờ

Con thì khờ khạo, ngu ngơ

Ðời thì tàn nhẫn, hững hờ, đắng cay

Xô con vào đấu trường này

Lìa quê, vỡ tổ, tan bày, bơ vơ ...

Bảy lăm, hỡi mẹ, đâu ngờ

Oan khiên, con ngã với cờ, với quê !

*

Quê ơi, ai đã quên thề

Mẹ ơi, nhớ mẹ lại tê tái lòng !

Vẫn con và ngọn đèn chong

Làm thơ khóc mẹ giữa dòng lệ đau

Thương quê, xót mẹ, muôn sầu

Sầu cay làm tóc phai màu mẹ ơi

Mà con vẫn nợ cuộc đời

Nợ quê lấp biển, nợ lời mẹ ru

Thắp nhang, xin mẹ hộ phù

Giúp con thực hiện giấc mơ vẹn toàn

Ðể con, ngày lễ Vu Lan

Về hôn mộ mẹ giữa làn khói thơm.



Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt






Thế là người lại bắt người

Thế là thêm một cảnh đời đau thương

Thế là tù ngục đoạn trường

Thuyền trôi giữa sóng trùng dương ngút ngàn !

Mất đi Bản Giốc, Nam Quan

Hỏi ai mà chẳng sôi gan, nát lòng

Vết thương máu đỏ từng dòng

Giận người phản bội non sông giống nòi

Giận người tàn bạo trên ngôi

Thẳng tay đàn áp, tạo đời tang thương...

Bất bình, ai gióng tiếng chuông

Là mong hết cảnh đau buồn cho quê !

Bạo quyền không tỉnh cơn mê

Còn gây thêm những tái tê cho đời

Nhà tù lại nhốt thêm người

Chỉ vì tội xót giống nòi, quê hương!

Ðọc tin, nhìn ảnh, có buồn

Vì ai dân tộc, đau thương, thăng trầm ?

Thì xin những núi lửa ngầm

Từ lâu vẫn cháy âm thầm, nổ tung

Vùng lên đập nát cùm gông

Ðể người coi tựa côn trùng mãi sao !!! 

Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


(Cảm xúc qua lời kể của một người)

Phố xá bừng lên trong nắng mơ

Bên lề, rác rưởi, bụi bay mờ

Có hai em bé ngồi đơn độc

Bên chiếc ca nhôm, dáng đợi chờ

Chốc chốc thằng em lại nấc lên

Tôi nghe trong gió, tiếng em rên

Thằng anh - tôi đoán - ôm em, dỗ

Út nín đi em, đợi có tiền...

Anh sẽ mua cho cái bánh nè...

Mua cơm, hai đứa chúng mình chia

Anh cho em hết đồ ăn nữa

Bố với anh Hai cũng sắp về ...

Lau mắt, thằng em cố mỉm cười

Cười mà như mếu, gọi : Anh ơi...

Sắp về?...bố với anh Hai hả...

Sao bỏ mình đị? Út giận rồi !

Thấy lạ, tôi bèn đến cạnh em

Mỉm cười, gợi chuyện để làm quen

Em ơi, gió lạnh hay đời lạnh

Mà mắt thơ ngây lệ ướt mềm ???

Em thả mắt buồn trong nắng thu

Nói như tiếng gió giữa sương mù

Mẹ đau, không thuốc khi sanh Út

Và chết ngày cha ở chiến khu !

Hơn một năm sau nhận được tin

Cha về, mộ mẹ đã rêu in

Cha về với một bàn chân cụt

Lặng lẽ buồn như một bóng chim

Gặp lại, nào cha có thể ngờ

Con đầu làm mẹ mớm em thơ

Áo không đủ ấm, khoai ngô thiếu

Trong túp lều tranh ngập nắng mưa !

Cha sống âm thầm nuôi đám con

Trồng rau, bới củ để sinh tồn

Nhưng rồi giông bão không ngừng đến

"Qui hoạch", người ta lấy thửa vườn !

Nguồn sống, nên cha chẳng chịu giao

Thế là "CHỐNG ĐẢNG", buộc cha vào

Anh Hai phản đối người giam bố

Đảng bắt anh về trại cải lao !

Từ đấy chúng em ngủ vỉa hè

Sống đời hạnh phúc đảng từng khoe!

Nên dù gió lạnh Đông, Thu đến

Có thấm đâu bằng cái lạnh kia !

Cái lạnh từ tim của đám người

Tên là Cộng Sản đấy, anh ơi

Họ không còn chút gì nhân tính

Là thú rừng sâu, hiểm ác thôi !

Cu Út thua em bốn tuổi đời

Em thương Út lắm, Út mồ côi

Sanh chưa đầy tháng thì me mất

Mất một tình thương lớn nhất đời !

Út khóc. Thằng anh lại dỗ em

Nín đi. Nín nhé, nín anh xem

Nín, anh mua cháo em ăn đỡ

Anh biết em anh đã đói mèm !

Trời ạ, lòng tôi đắng, mắt cay

Đau thương sao có nỗi đau này!

Đời em đến thế vì ai nhỉ

Bé Việt Nam sao phải đọa đầy ???

Đứng lặng nhìn em, đứng nghẹn ngào

Nói gì? tôi biết nói làm sao ???

Tôi đưa, em nhận mươi đồng bạc

Em bỏ vào ca, nước mắt trào !

Ngô Minh Hằng
by Lý Tưởng Người Việt


( Nhìn Những Tấm Hình ...)


Em ơi, nhìn hình, lòng tôi đau nhói
Ðảng bắt người vì yêu nước nữa sao ?
Tôi tưởng có em đảng phải tự hào
Vì tuổi trẻ biết bảo tồn tổ quốc

Vì tuổi trẻ biết hờn quân xâm lược
Biết sầu lo khi sông núi nguy nàn
Biết đòi về mình đất, biển Việt Nam
Biết nối chí Ông, Cha - dòng bất khuất

Nhưng đảng đã coi người thua con vật
Ðảng đạp mặt em hung hãn, côn đồ
Bóp cổ em và đảng tống vô tù
Không xét xử, không hạn kỳ, luật lệ





Em đừng ngạc nhiên vì sao em nhé
Vì đảng đi đêm, bán đất cho Tàu
Ðể được bạc tiền, ngôi vị dài lâu
Ðảng phải diệt, phải trừ người phản đối

Em yêu nước nên đau tình sông núi
Lòng trinh nguyên, tim bất khuất, anh hùng
Nhưng đảng không cần Quốc Tuấn, Triệu, Trưng
Thì với đảng, yêu quê là trọng tội !

Ðảng cần kẻ biết cong lưng, qùy gối
Biết cúi đầu làm công cụ thôi em !
Ðảng dùng ai không tim óc, ươn hèn
Ðể chỉ biết ăn no và phục vụ ...



Em thấy đó, người dân lành đói khổ
Ðảng cướp đất, nhà, gán tội, cưỡi lưng
Ðảng sống giàu sang, đảng xử luật rừng
Ðảng bán nước, cần chi Tàu cướp nước !

Ðảng kết tội dân, hại người đảm lược
Ðể những mầm Phù Ðổng phải thui đi
Ðảng giết người bằng thủ đọan tinh vi
Bằng khẩu hiệu gian hùng lừa thế giới

Nhìn em vươn vai, oai hùng tiến tới
Tôi mơ ngày toàn quốc bước cùng em
Lửa sẽ rực trời đốt cháy đêm đen
Ðảng sẽ nát trong phút giờ lịch sử



Em đang bước trên con đường danh dự
Chọn cho mình cái sống thật hùng anh
Nếu vì đời, có chết, chết liệt oanh
Ðường kiếm báu, đóa lài, hương sẽ ngát

Việt Nam hỡi, xin cùng vang tiếng hát
Tiếng hát tự do, tự chủ, công bằng ...
Nhìn những tấm hình ai thấy gì chăng
Ðảng phải chết, nếu không, ta sẽ chết !

Ðảng phải chết, nếu không, nòi giống Việt
Sẽ đau thương vì đô hộ của Tàu
Còn đảng thì Bắc thuộc chẳng xa đâu
Ðảng phải chết, nếu không, ta sẽ chết !!!



Hãy đoàn kết ! Hỡi Việt Nam ! Ðoàn kết
Nếu ta không, đảng nuốt sẽ từng người !
Gọi nhau nào, cùng đứng dậy đi thôi
Muốn cứu nước, trước tiên là dẹp đảng !!!

Ðảng còn đó thì dân còn hoạn nạn
Nước còn đau và sẽ mất cho Tàu
Tám chục triệu người chung sức bên nhau
Ðảng phải nát, Tàu phải về Trung quốc

Kia thuở Trưng Vương, Ngô Quyền cứu nước (1)
Nọ thơ thần Thường Kiệt vẫn còn vang (2)
Hưng Ðạo Vương, Lê Lợi đã hiên ngang (3)
Hãy tiếp nối gương hào hùng lẫm liệt





Ðảng phải chết, nếu không, ta sẽ chết !!!
Sống - Chết nào ta chọn để ngàn sau ?
Cái sống đớn hèn tủi nhục hờn đau
Hay cái chết anh hùng ghi sử sách ???

Nhìn những tấm hình lòng đau như cắt
Dân tộc tôi ơi, hãy đứng lên nào ...
Phải đứng lên mà dẹp đảng cờ sao
Thì nước Việt không bị Tàu cai trị !

Hãy đứng lên nào...tiền nhân nối chí
Nhìn những tấm hình ... anh chị em ơi !!!



Ngô Minh Hằng


*

Chú thích:
* 1 -
a-) Năm Canh Tý 40, Thái Thú quận Giao Chỉ là Tô Ðịnh rất tàn ác giết ông Thi Sách người ở quận Châu Diên, phủ Vĩnh Tường. Vợ ông Thi Sách là Trưng Trắc, con gái quan lạc tướng ở huyện Mê Linh , tỉnh Phúc Yên cùng với em gái là Trưng Nhị vì thù chồng nợ nước đứng lên đánh Tô Ðịnh. Dân các quận Cửu Chân, Nhật Nam và Hợp Phố nổi dậy theo giúp hai bà hạ được 65 thành trì. Tô Ðịnh thua phải chạy về tàu. Hai Bà lên ngôi vua, đóng đô ở Mê Linh, dựng nền tự chủ, chấm dứt thời kỳ đau thương Bắc thuộc lần thứ nhất của dân ta.

b- ) Năm 937, phản tướng Kiều Công Tiễn giết Dương Diên Nghệ, Ngô Quyền đem quân đánh báo thù. Kiều Công Tiễn sai người sang Tàu cầu cứu. Vua Nam Hán mượn cớ mong tái thiết nền thống trị ở nước ta, sai con là Hoằng Tháo đem quân đi trước và đích thân đi sau tiếp ứng. Ngô Quyền dùng kế đóng cọc nhọn ở lòng sông Bạch Ðằng chờ giặc. Hoằng Tháo và bị bắt và bị giết. Quân Nam Hán thua to. Số sống sót bỏ chạy về Tàu. Mộng xâm chiếm nước ta của Hán vương tan vỡ.

** 2 - Lý Thường Kiệt là danh tướng thời nhà Lý. Cuối năm 1076, nhà Tống kéo quân xâm chiếm nước ta. Thế giặc rất mạnh. Ðể quân không ngã lòng, Lý Thường Kiệt bí mật làm bài thơ, nửa đêm, cho người đọc ở đền thờ Trương Hát. Quân lính cho là tiếng thơ của thần linh ứng báo nên nức lòng chiến đấu. Giặc Tống thấy không thắng nổi, xin bãi binh kéo về Tàu. Cuộc đại thắng của Lý Thường Kiệt và bài thơ thần đã lưu truyền trong sử sách.

Bài thơ của danh tướng Lý Thường Kiệt:

"Nam quốc sơn hà Nam Ðế cư
Tiệt nhiên địng phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư"
Dịch:
"Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành ghi rõ ở sách trời
Lũ giặc cớ sao xâm phạm tới
Rồi đây bay sẽ bị tơi bời"


*** 3-)
a-) Hưng Ðạo Vương Trần Quốc Tuấn là một danh tướng, ba lần đánh thắng quân Nguyên , bảo vệ nền tự chủ nước nhà.
Trận Tây Kết, Ô Mã Nhi chạy trốn về Tàu. Toa Ðô bị giết.
Trận Vạn Kiếp, Thoát Hoan thua, phải chui vào ống đồng cho quân kéo chạy về Tàu.
Trận Bạch Ðằng Giang, Hưng Ðạo Vương cho đẽo cọc nhọn bịt sắt cắm ở lòng sông Bạch Ðằng chờ giặc. Ngài chỉ xuống sông Hóa mà thề : "Trận này không phá xong giặc Nguyên thì không về đến sông này nữa!" Kết qủa, Tướng Tàu Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp bị bắt. Quân Nguyên tơi tả chạy về Tàu.

b-) Giăc Minh cai trị, dân ta khổ nhục trăm đường. Năm 1418, Lê Lợi khởi binh ở núi Lam Sơn, xưng là Bình Ðịnh Vương. Ông truyền hịch khắp nơi kể tội tàn ác của nhà Minh. Sau 10 ở núi Chí Linh gian khổ, Lê Lợi thành công trong việc đuổi giăc Minh ra khỏi cõi bờ.