Kỹ nghệ moi tiền của gái làng chơi

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt

Cali Today News – Tình hình kinh tế trong nước ngày càng tệ hại và một gánh nặng đều đổ lên đầu những người nghèo thu nhập bất bênh trong đó có cả những cô thôn nữ bán thân "bình dân" để mưu sinh. Cuộc sống ngày càng đắt đỏ khiến họ cũng phải nghĩ ra nhiều chiêu thức để moi tiền cánh mày râu ham vui dù cho thân thể và nhân phẩm bị chà đạp một cách tệ hại. Bài phóng sự chúng tôi trích đăng từ một báo trong nước, phản ảnh cuộc sống đồi trụy trong thế giới "bán hoa". Mời quý vị theo dõi.

Cái tâm lý nhậu phải có em út ngồi bên "chăm sóc" đã trở nên phổ biến thời nay. Vì thế, từ các "lò", không ít kiều nữ được huấn luyện bài bản về kỹ năng ăn nhậu, chiều khách tới bến trước khi cung ứng cho các quán.

Khi vừa vào một quán trên đường Hải Phòng (Đà Nẵng), thoáng liếc mắt, tay quản lý quán đã nhanh nhẹn dẫn Lãm, một tay chơi thứ thiệt, cùng người bạn anh ta ra hậu phòng. Khách chưa kịp kêu món thì được đặt thẳng vấn đề: "Để kêu hai em xinh tươi phục vụ các anh nhé!".

15 phút sau, một kiều nữ khuôn mặt khả ái, nước da trắng trẻo, mặc áo khoét sâu cổ để ngực lồ lộ bước vào. Cô gái liền sà xuống đùi Lãm, chào bằng giọng Huế nhỏ nhẹ. Chừng hơn phút sau, một kiều nữ khác, mặc áo dài tím, nước da bánh mật, đầy vẻ quyến rũ tới "kèm cặp" người khách còn lại. Cô bảo mình tên Thùy, 22 tuổi, quê mãi Hậu Giang, còn đồng nghiệp, cũng trọ cùng phòng tên Oanh, ở Huế.

Đến lon bia thứ ba, các kiều nữ trút hết vẻ ngoài dè dặt, chẳng cần ướm hỏi hay lựa lời, nói chuyện tự nhiên và "hoang" tới mức nếu tỉnh táo, phải dạn dĩ lắm người nghe mới không tái mặt. Lúc đầu bằng lời nói "hoang" để kéo khách vào thế giới của mình, để cuộc nhậu thêm vui vẻ, tự nhiên, sau đó thì chân tay, tất cả đều hoạt động không ngơi nghỉ. Được "rửa mắt", "rửa tai", bia thì sẵn đấy, các kiều nữ có đủ kỹ nghệ để "nâng lên hạ xuống", khiến khách càng uống càng hăng.

moi20tien

Sau cuộc nhậu, các

Oanh bảo, làm cái nghề nâng ly này, "đô" phải thật cao. Có khách đòi uống tay đôi cũng phải chiều. Một nguyên tắc bất di bất dịch là không được từ chối đề nghị của khách. Hầu như khách muốn gì, kiều nữ chỉ có một lựa chọn: vui vẻ chấp nhận.

Có khách nhậu vài ly nổi máu "dê" liền thô thiển lật áo kiều nữ ra để xem rồi "bình loạn" về "khuôn trăng", cười hô hố với nhau. Cũng không ít khách tay "giấu kỹ" đến mức ngồi uống bia cả buổi mà chẳng thấy nâng ly. Kiều nữ không chỉ phải chấp nhận mà luôn tỏ vẻ vui mừng, muốn được khách "quan tâm" kiểu đó. Bởi, chỉ một ánh mắt khó chịu, một câu càu nhàu, nét mặt nhăn nhó là khách có thể đuổi thẳng khỏi phòng và yêu cầu người khác.

Oanh kể, thời gian đầu mới đi làm, ngửi thấy mùi bia rượu là rợn, nhưng do tính chất công việc nên phải luyện. Oanh và các kiều nữ khác cùng phòng trọ, đêm về mua 2 chai rượu để "luyện đô". Uống một chai thì tất cả đã say, nhưng nếu dừng lại ở đó đi ngủ thì không lên "đô" được. Lại ráng, ráng cho tới khi không thể đưa ly lên miệng được nữa thì nằm ngủ tại chỗ. Bằng cách cứ cố, cố nữa như thế khoảng 7-10 lần, kiều nữ có đủ sức để ra "chiến trường" bia rượu.

Kỹ nghệ moi tiền

Thùy bảo làm nghề "đưa đường" trong những cuộc nhậu của khách, thu nhập chỉ từ tiền "bo", ngoài ra không có một đồng nào khác từ quán. Tuy không trả tiền, nhưng chủ quán nắm "quyền sinh quyền sát", ưng thì cho làm, ghét thì đuổi việc. Ở môi trường trên đe (nhà hàng) dưới búa (khách) nên đòi hỏi kiều nữ phải có những ngón nghề đặc biệt mới mong trụ lại dài dài.

Với nhà hàng, kiều nữ phải cố gắng moi được càng nhiều hầu bao của khách càng tốt. Chẳng hạn ngoài món khách gọi, kiều nữ sẽ năn nỉ, giới thiệu và thể hiện mình muốn ăn thêm món này, món khác chủ yếu để được gọi thêm món giúp nhà hàng (tất nhiên là phải khéo, không thì khách lại nghĩ mình là hạng phàm ăn).

Tất nhiên, khi khách đã vào đây, chuyện ăn chỉ là phụ. Có khi cả buổi nhậu cũng chẳng động đũa tới món. Kiều nữ cũng có một nhiệm vụ quan trọng khác để "ghi điểm" với nhà hàng, đó là "xúc tác" cho khách uống càng nhiều càng tốt. Muốn thế, ngoài "đô" cao, các kiều nữ phải vận động linh hoạt nhiều yếu tố khác, từ lời ăn tiếng nói, cách ăn mặc mát mẻ, vẻ tươi cười nhiệt tình và cả "cử động" tay chân liên hồi. Khách đã vào nhậu, được phục vụ nhiệt tình thì khó lòng từ chối uống, và tất nhiên chuyện móc hầu bao chẳng có nhiều ý nghĩa nữa.

Theo Thùy, ở quán này có khoảng 30 kiều nữ, chia ngày ra làm. Vào phiên, mỗi tối nếu may mắn có thể phục vụ được 2-3 bàn. Nếu bàn khách ngồi lâu, uống nhiều, chỉ được một bàn mỗi tối, khi đó khách thường "bo" 200.000 đồng một kiều nữ. Nếu khách ngồi nhanh thì 100.000 đồng một người. Nếu thuận buồm xuôi gió, kiếm được 200.000 - 300.000 đồng mỗi tối, với kiều nữ coi như tạm đủ sống.

Không chỉ ở quán này mà nhiều quán khác tại Đà Nẵng hiện nay cũng luôn có các kiều nữ sẵn sàng luyện "đô" để dìu khách "tới bờ tới bến". Và cụng ly cũng đã trở thành cái nghề thời thượng với những cô gái có nhan sắc, uống tốt, chịu chơi. Nhậu xong, kiều nữ sẵn sàng cùng khách tìm khách sạn, nhà nghỉ để "đáp" nếu khách có nhu cầu, bằng không sẽ gợi ý khách tìm "bãi đáp".

Sau khi đã nhậu ngà ngà, Lãm ngỏ lời muốn đi tiếp "tăng hai". Nhưng Oanh và Thùy trót hẹn khách khác. Hai cô nói sẽ giới thiệu 2 em cùng xóm trọ, xinh cũng tương đối nhưng rất trẻ và nhiệt tình.

Theo Oanh và Thùy, bình thường ở quán phục vụ tới 21h là có thể nghỉ, sau đó khách có nhu cầu sẽ đi tiếp, nếu qua đêm giá khoảng 1,2 triệu đồng, còn "tàu nhanh" 600.000 - 700.000 đồng. Nếu chỉ sống chay nhờ tiền "bo" của khách nhậu thì rất khó, nên sẵn đã có "khúc dạo đầu" trong quán, khách cao hứng đòi đi tiếp, kiều nữ không ngần ngại "tăng gia sản xuất".

Tại một quán khác trên đường Nguyễn Tất Thành, nữ quản lý nói khi được hỏi đến các "em út": "Ở quán không có "đào", nhưng các anh thích, em gọi điện tụi nó tới. Coi như giúp các anh. Nếu hàng tuyển thì "bo" 200.000 đồng, còn trung bình thì 100.000 đồng.

Gần tiếng sau, cửa phòng mở, bước vào là một kiều nữ chân dài, mặc quần Jean bó sát, ngắn đến mức không thể ngắn hơn. Cô gái đon đả: "Thôi để em chiều chồng, chồng nhỉ?" rồi tay rót bia, chân gác lên đùi khách, miệng liến thoắng.

Hai cô gái được vời đến tên Chín và Hoa. Hoa có mái tóc dài ngang lưng, ăn nói nhẹ nhàng chứ không ào ào như Chín. Hoa bảo mình vừa phục vụ khách ở đường Cô Bắc xong thì nhận được điện thoại của chủ "lò" điều tới đây.

Chín cho biết giá qua đêm là 1,2 triệu đồng còn tàu nhanh là 700.000 đồng. Giá chung là như vậy nhưng đi về, cuối cùng các cô còn lại chẳng còn bao nhiêu vì phải nộp cho chủ lò, bảo kê, tiền xe. Theo Chín, đi mỗi bàn thế này, khi về lại phải nộp cho chủ "lò" 200.000 đồng. Lý do vì chủ "lò" có người bảo vệ, đưa đón, đồng thời bắt mối cho kiều nữ. Sau một hồi vừa nhậu, vừa đôi co giá cả, cuối cùng Chín và Hoa thống nhất đi "tàu nhanh" giá 500.000 đồng, khách lo tiền phòng.

Chín gợi ý đi khách sạn cho an toàn, sạch sẽ, lại có nước nóng lạnh tắm, mà cảm giác cũng thăng hoa hơn. Đặc biệt, ở khách sạn không lo bị "sờ gáy", chứ ở nhà nghỉ, bị "chộp" lúc nào không hay. Bước vào phòng, Chín cũng nhanh chóng trút bỏ xiêm y rồi mở vòi nước ào ào. Một lát, Chín bước ra với tấm khăn che thân, thúc giục khách tắm nhanh. Rồi Chín tìm điều khiển TV mở to tiếng, như vốn đã đầy kinh nghiệm để "tiếng động lạ" khỏi lọt ra ngoài.

Chín bảo nhà mình ở Cẩm Phô, Hội An, mẹ buôn bán trái cây nên thường ra Đà Nẵng lấy hàng suốt. Sau Chín có em gái, nhưng lấy chồng tử tế chứ không làm nghề như cô. Có lẽ trong mắt ba mẹ, Chín vẫn là cô gái làm nghề đàng hoàng. Vì một mối tình, cũng có thể vì ham tiền bạc hoặc một lý do nào đó mà Chín không muốn tiết lộ, cô đã sẩy chân vào làm "gái bán hoa".

Chín bảo, lúc đầu mình làm "đào" cho một "lò" ở đường Hải Phòng. Thấy làm "đào" thu nhập bấp bênh, vất vả, lại bị chủ "lò" ẵm hết tiền nên nghỉ, tách ra lập "lò" riêng. Nhưng chỉ được một thời gian thì bỏ, lý do vì không kêu được "đào", lại cũng chẳng có duyên. Cùng đường, Chín quay lại làm "đào", kiếm mỗi ngày vài trăm ngàn đồng tự lo cho bản thân. Theo Chín, ở Đà Nẵng có khoảng 5,7 "lò", mỗi "lò" khoảng 30-40 "đào" chuyên cung cấp cho các quán nhậu, karaoke.

Tới 23h, sau khi xong việc, Chín quay về "lò" rồi đi tiếp, cô bảo lúc này mới là "giờ cao điểm", khách yêu cầu quá trời, không có "đào" mà cung cấp. "Bãi đáp" tiếp theo mà Chín tiết lộ là một quán karaoke trên đường Nguyễn Chí Thanh.

Theo CA Đà Nẵng

Filed under: