Việt kiều về quê cưới vợ

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012 by: Lý Tưởng Người Việt

Có người hên, có người lắm nhiêu khê


Dáng em thon thả nõn nà - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Đàn ông gốc Việt ở ngoại quốc về Việt Nam tìm vợ là "chuyên không xưa đâu Diễm". Nhiều người còn cho là thịnh hơn trước nữa là đằng khác. Vì ngày nay ở Việt Nam, các em "chân dài" nhiều hơn, lại trẻ đẹp, và rất khoái có chồng ngoại kiều. Chịu khó tìm là có, ngay cả nhiều cô học cao hiểu rộng, lại đẹp dáng, đẹp nết, nhưng lại ưng lấy mấy ông lớn hơn mình 2, 3 chục tuổi tỉnh rụi.
Cớ sao "chồng gần không lấy em lấy chồng xa"? Lẽ đơn giản vì chồng gần ở Việt Nam khó có anh nào cùng trang lứa mà có tiền tài sự nghiệp, còn nếu có, đâu tới phận gái quê. Cái nghèo luôn luôn đeo đuổi họ, nhất là đối với những gia đình ở nông thôn. Không chịu nổi cảnh nhà dột cột xiêu, cuộc sống gia đình cơ cực, nợ nần, túng quẩn, lục đục… thì đành cam chịu lấy chồng xa dù có lấy "ông già" cũng được. Nhất là đối với mấy ông người gốc Việt ở Mỹ, mà ở Việt Nam vẫn quen gọi là Việt kiều Mỹ, dẫu sao cũng có đô la xài, còn có cơ hội đi Mỹ, biết rằng sang đấy chỉ có nước đi làm nail cũng được. Nhờ vậy mà Việt kiều vẫn còn "có giá".
Nhưng Việt kiều về quê ăn chơi, tìm bạn cưới vợ vẫn còn lắm nhiêu khê. Phóng viên David Nguyễn của báo Viễn Đông vừa có chuyến đi tháp tùng vài anh bạn về quê tìm vợ, xin gửi đến quý độc giả loạt phóng sự đặc biệt "Việt kiều về quê cưới vợ".

Chiêu đãi viên tại các nhà hàng - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Lấy vợ như kiểu ông T.B., hơn 62 tuổi, từ Mỹ nhờ người mai mối về quê ở An Giang. Cô là gái chưa chồng, vừa học 4 năm đại học kinh tế ra, còn lông bông chưa xin được việc làm. Vậy mà đùng một cái, ưng ngay ông T.B. rồi. Trong vòng một tháng, họ tổ chức lễ cưới rình rang, làm lễ nhà thờ đàng hoàng. Nhiều thanh niên cùng trang lứa ngắm nghía cô dâu mà lòng thì tiếc hùi hụi… tại sao K. lại ưng cái ông già khú đế vậy, thiệt hết nói. 
Còn ông T.B. thì có vẻ vui mừng ra mặt, quên hết tên tuổi, và trẻ hóa bất ngờ. Trước khi làm lễ đính hôn và tổ chức lễ cưới, đầu tóc ông trắng phếu; sau một đêm, tóc bỗng trở nên đen kịt. Nhiều người bên nhà gái bắt tay chúc mừng mà không biết xưng hô thế nào cho phù hợp vì con rể trẻ hơn ông già vợ. Nhưng không sao, cách nào cũng ứng xử được dù lúc đầu ngượng miệng. Có được một cô vợ trẻ như vậy thì dầu có bị người đời đàm tiếu "trâu già gặm cỏ non" cũng có sao đâu.


"Có gì mà em xấu hổ! Anh già nhưng vẫn còn phong lưu lắm!" - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Sau khi về lại Mỹ, ngày nào ông cũng gọi điện thoại về Việt Nam tâm sự với "cục cưng". Sáng ra, ông phải uống sâm, ngậm thuốc bổ mới đi đi lại lại được. Tuy nhiên, đôi lúc ông cũng không biết là còn đủ sức để bảo lãnh vợ trẻ sang Mỹ không. Đêm nằm nghĩ ngợi, ông T.B. vẫn quyết định làm thủ tục để bảo lãnh vợ đoàn tụ.
Nhưng trong thâm tâm thì ông lo canh cánh… vì bài học của nhiều người đi trước hay nghêu ngao: "Tôi đã lầm đưa em sang đây, để đêm về nghe tiếng thở dài...". Khi hỏi ý kiến bạn bè thì ai cũng khuyên đó là điều không tốt đẹp chút nào. Họ còn khuyên nên thực hiện kế sách… cưới rồi bỏ bên Việt Nam luôn, vài tháng về thăm một lần. Kiểu đi đi về về vậy cho chắc. Nhưng có cái gì là chắc đâu… 

Nhiều trường hợp tương tự như vậy… Chồng bên Mỹ nai lưng "cày bừa", dành dụm tiền gởi về thường xuyên cho vợ trẻ xài sang. Họ còn phải để dành để về thăm vợ, rồi quà cáp ông bà nhạc gia nữa, lại thêm mấy anh chị em… Nhưng có người cũng bị "cắm sừng" như thường. Tới hồi vợ báo đã có thai thì không biết tác giả là mình hay là ai, chỉ đoán được mù mờ. 
Thấy và biết vợ của ông T.B. cao ráo, trẻ trung, đẹp người đẹp nết, nên lần này về Việt Nam, anh T.Q. ở Cali cũng muốn tìm cho mình một cô vợ không thua gì ông ấy. Anh nói: "Vì mình còn trẻ hơn ổng, lại ăn nói có duyên, tự biết luôn".


Vũ nữ múa cột - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Trước khi về Việt Nam, anh T.Q. cũng đã nhờ bạn bè mai mối tìm vợ ở miền Tây. Vì anh nghe nói gái miền Tây mượt mà, chất phác, giống như vùng đất phù sa phì nhiêu, màu mỡ. Bạn bè chí cốt thì cũng có chấm vài người, xem ra cũng tạm cho là hợp lý để cưới về làm vợ, dù tuổi cách nhau cũng vài chục. Vậy mà khi gặp nhau, anh T.Q. cũng chưa chịu! Theo anh chấm thì chưa đúng tiêu chuẩn "chân dài", mặc dù chính mình thì lùn tủn. Thế là anh đành mở rộng phạm vi và khu vực để tìm vợ. Từ An Giang, qua Cần Thơ, lên Sài Gòn xuống vùng quê Rạch Giá.


Chiêu đãi viên hầu rượu chân dài tại các quán Karaoke - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Anh kể: "Có người hơi thích mình, thì mình không thích, còn người mình thích lại tỏ ra không thích mình. Có em mình thích mà cô ấy cũng chịu mồi nhưng kẹt cái là nhỏ tuổi quá, gái mới bước qua tuổi thiếu niên. Nhiều lúc đi ăn chung với nhau có cơ hội nói chuyện riêng với cô N.Y., mình còn mạnh miệng nói… phải chi anh kéo được em lên thêm vài chục tuổi thì hay biết mấy. Thế rồi cũng không đặng… ngày qua nhanh hơn, một tháng tìm vợ nhưng có được mối nào đâu. Chỉ có mối nào chịu ưng mình theo kiểu mì ăn liền. Đành phải sử dụng gấp thời gian còn lại để ăn chơi, bù lại những tháng ngày cô đơn một mình trên xứ Mỹ. Vừa ăn chơi hưởng thụ ở Việt Nam vừa nhờ người tìm mai mối kén vợ". 

Có quá nhiều mối bất đồng giữa lối sống Mỹ và lối sống Việt Nam. Nhiều Việt kiều về Việt Nam có người may mắn tìm được vợ trẻ đẹp. Nhưng cũng có người tìm hoài không ra mảnh tình giắt vai. Cuối cùng, họ đành "tìm em nơi chốn đông người" ở những quán bia… phòng trà… khách sạn... quán cà phê…
Phải trẻ đẹp, chân dài... mới chịu 

\
Nghèo nên các cô chịu làm bất cứ nghề nào!? - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Sau khi nhờ người mai mối giới thiệu, gởi hình cho xem thử… thấy cũng được được, anh B.T. ở San Jose Cali bắt đầu liên lạc qua email với "người trong mộng". Sau một thời gian ngắn, hai người đã tự tin hơn khi trò chuyện với nhau, rồi gọi điện thoại liên lạc thường xuyên hơn. 
Nhưng khổ nỗi, trong lúc "chat" với người này thì anh lại tìm thêm mấy mối nữa. Thủ tục đối với các cô mới cũng là gởi hình qua email cho nhau, chat online, rồi gọi điện thoại… Có nhiều cơ hội lựa chọn hơn, nhưng tất nhiên là mệt hơn, mất thời gian nhiều hơn. Có lẽ vì phải thường xuyên "tán" mấy cô mà công việc, thời gian nghỉ ngơi cũng bị ảnh hưởng không ít.


Gái chân dài phơi phới dạo phố - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Mức độ thân quen của họ chẳng bao lâu tiến triển rất nhanh, ngay cả người mai mối cũng "mù tịt" khi được hỏi chuyện anh T. cô B. tới đâu rồi. Đùng một cái, chàng xin được ngày phép, túm được mớ tiền mua vé bay về Việt Nam gặp mặt. Nhưng theo cố vấn của người mai mối, để không bị dính luôn một mối nào khi chưa biết thực tế ra sao, thì nên sử dụng chiêu "lơ lơ" chứ không mặn mà với một ai hết. Như vậy mới có dịp tuyển chọn và nới rộng chuyện tìm vợ. 
Trước đó cả mấy tháng, cô nào cũng nuôi hy vọng mình sẽ nổi bật hơn và chiếm nhiều ưu thế hơn các đối thủ khác. Còn người chưa được giới thiệu, cũng có chiêu kiểu "ván bài lật ngửa" vì chuyện tình duyên khó nói, khó đoán, tiến triển khó lường. Trong nhóm bạn gái, L. tiết lộ: "Mấy đứa bạn em, em nào cũng đi tắm trắng, uống nước mát, đắp da mặt, ăn diện lên một cách kỳ lạ giữa chốn bưng biền, làm ai cũng nhìn thấy và cũng biết là mấy cô chuẩn bị đón chàng về nước". 

Đến hẹn, anh T. còn dẫn theo anh C. và anh V. nữa. Các anh cũng toàn là những người đã và đang ly dị vợ. Mặc dù tuổi của họ đã quá 50, 60, ai nấy cũng còn có vẻ phong độ lắm. 

Càng gần đến ngày, càng nhiều các cô muốn có cơ hội để lọt vào mắt xanh của chàng. Đến ngày các anh về quê, đám con gái bà con dòng họ ở đâu ra nhiều thế. Khi ấy thì mấy cô từng biết trước qua chat, qua email bị lơ một cách khó hiểu. Vậy nên việc đi ăn, đi chơi tất cả đều phải tính thành từng gút để không bị "đụng hàng"; và lúc đó mới có cơ hội mạnh miệng làm quen. Khổ nỗi, đi một hai lần làm sao nói cho hết, hiểu cho được ý muốn của đối phương. Hết gút này tới tốp nọ xem ra cũng tổn thất nhiều tiền bạc và thời gian.


Gái chân dài quê ngượng ngùng trước con mắt soi mói - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Anh B. bực quá, nói thẳng với một cô gái mới đáng tuổi con mình: "Em ơi, anh không có thời gian… thật sự anh về lần này muốn tìm một nửa để sống vui vẻ những tháng ngày cô đơn đã mất. Nên em phải hợp tác với anh trong chuyện mình tìm hiểu nhau và mạnh dạn bỏ qua những thủ tục rườm rà. Xem lờ đi những dị nghị của người đời… mà tiến thẳng đến tương lai".
Khi trò chuyện với mấy anh, tôi "đi guốc trong bụng" họ, ông nào cũng muốn "đớp liền" để làm tin trong nhà. Nhưng đối với các cô, dù có thích Việt kiều thiệt, nhưng lấy gì làm chắc chắn để "hy sinh", đành phải dùng chiêu "thăm dò". Trong khi đó, mấy anh thì muốn "tình yêu mì ăn liền". Thế nên cuối cùng chẳng mối nào đi tới được. Ngược lại, một vài em mình cứ tưởng là "xứng đôi vừa lứa" thì mấy anh lại chê già, lùn, mập… Đối với con mắt người đời, cỡ mấy anh lớn tuổi mà vớ được mấy em kiểu như vậy cũng có phước lắm rồi… tại sao lại không chịu tiến tới mà cứ đi "mồi chài" lòng vòng, cuối cùng không được gì.
Sau này, tôi mới hiểu ra ý của mấy anh: "Đã có mác Việt kiều rồi thì cũng phải tìm, phải chọn cho được mấy cô trẻ đẹp, chân dài cho xứng đáng đồng tiền bát gạo chứ. Lấy vợ cũng phải lấy sao cho vợ cũ ở Mỹ nó biết mặt chứ. Đã đổ công sức tiền của về Việt Nam cưới vợ, phải chọn đẹp đẽ ngon lành, hơn vợ trước mới lấy. Còn lấy vợ xấu hơn nó cười chê cho cả đời".


Việt kiều ngồi xe xích lô… dạo phố "bóp kèn" - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Anh C. nói, thật ra về Việt Nam là tìm vợ đẹp mới ưng, còn không thà ở cô đơn như vậy thì hơn. Anh cho rằng phải phân định rõ ràng như vậy mới cảm thấy dễ chịu được; nếu như ý thì tiến tới, còn không có thì làm "Việt kiều về quê ăn chơi" cho đúng nghĩa, không mất thời gian vô ích. 

Nói tới đây thì một ông bạn Việt Nam phán liền cho anh bạn một câu: "Chuyện tình cảm mà anh xem như là chuyện mua thịt cá vậy! Cũng phải có chút lãng mạn chứ. Tuổi anh với tui đã đi qua cái thời trai trẻ, từng trải, mộng mơ yêu đương. Làm gì cũng phải để cho con người ta có chút tình cảm lãng mạn chứ. Không thể xử theo cách Mỹ là Yes hay No, phải để tình cảm đến với nhau một cách tự nhiên không ép uổng. Nhưng vậy mới có thể tiến tới lâu dài. OK?".
"Ngoài đường nhiều cô đẹp quá, mà mình tìm không được"
 Ôm "cục tức" trong lòng vì gần cả tháng trời lặn lội tìm kiếm hết người này mai mối, tới tự đi la cà ở đầu đường xó chợ, nhưng anh vẫn về tay không, khi so sánh với ông Việt kiều nọ già hơn mình nhiều tuổi, mà cưới được cô vợ như ý, có học thức lại có dáng đẹp, chân dài nữa. Như ổng mới đúng là "trâu già ăn cỏ non" còn như mình bảnh bao quá lại tìm mãi không ra cô nào như ý. Toàn là mấy em "bèo bèo", tức thiệt!
Thật ra trước khi về quê tìm vợ, người mai mối đã có nhiều lần tâm sự, cho biết: "Mấy anh phải suy nghĩ rõ ràng. Ở cái tuổi mấy anh thì phải tìm cô nào trạc tuổi 35, 40 thì còn coi được; chứ trẻ quá thì khó coi lắm, mà nếu làm gan thì chưa chắc gì kham nổi mấy cổ mười bảy… bẻ gẫy sừng trâu, anh có nghe chưa? Ngay ở Việt Nam hay ở Mỹ đều bị người đời nhìn bằng con mắt gièm pha, đàm tiếu, cảm giác khó chịu lắm". 

Chân dài đến kìa - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Cũng khổ cho các anh này, phụ nữ ở cái tuổi 35, 40 hơn… một là lỡ thời vì xấu quá, hai là tánh tình kỳ cục khó chịu. Còn dạng đẹp, coi được đã có chồng, có con hết rồi. Còn nếu có chồng mà chết hay ly dị thì lại ngại nặng gánh con cái…
Ở cái tuổi mười chín, đôi mươi thì nhiều lắm… nhưng cái tuổi hăm hở, mơn mởn này thích được cưng chiều, thích được ăn chơi đua đòi. Vả lại, quen biết chưa chắc gì thấu hiểu nhau, thông cảm nhau được vì tuổi tác chênh lệch quá. Chưa nói đến chuyện khó coi, khó ăn nói với con cái, người thân ở Mỹ. Xem ra tìm được người như ý quả là không dễ. Nhất là Việt kiều lâu lâu về nước một lần, bị lừa là chuyện thường xuyên. Lừa tình, tiền mất tật mang, nhiều ông bỏ mạng bên ấy luôn.

Có khi đi ăn cả đám - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Ông S. ở Mỹ sau khi ly dị vợ, nhờ người mai mối về Việt Nam cưới vợ. Một tháng qua mau không thể tưởng tượng, chưa kiếm được cô nào vừa ý mà tiền thì cạn túi. Mai mối đâu có ăn tiền ăn bạc gì đâu, nên người ta giúp cũng có giới hạn. Có dịp thì mới giới thiệu người, mà giới thiệu thì phải tổ chức ăn uống để gặp mặt, rồi sau đó mới bắt đầu "đi riêng" tìm hiểu. Nhưng có cô nào chịu đi một mình đâu…
Nên cũng có khi một, hai lần đầu còn dẫn theo cô bạn gái, hay là chị gái để "bảo đảm an toàn". Mỗi lần như vậy, về khách sạn thì trong lòng mấy chàng bực bội khó chịu vô cùng vì không có "xơ múi gì được" lại mất thời gian, tốn tiền gấp đôi. Nhưng rồi, mấy nàng cũng gọi điện thoại xin lỗi, ỉ ôi, gợi ý nhỏ to đưa đẩy. Mấy anh lại xiêu lòng và tràn đầy hy vọng trở lại với những lời hứa…
Nhưng đến giờ hẹn, cô nàng lại báo bận, báo bệnh, báo đủ mọi lý do để "cho qua". Theo một cô gái mà tôi biết, nằm trong danh sách được mai mối thì nàng tỏ ra chưa ưng ý ông Việt kiều này lắm: "Việt kiều gì mà tính toán quá, mở miệng là đòi hỏi!? Không biết chiều chuộng con gái mới quen gì hết". Vì chưa mặn mà nên các cô cũng chưa thật sự nhiệt tình mà chỉ "đùa giỡn" để "kiếm chút cháo", đồng thời thăm dò xem người kia có thật sự đáng để mình "dâng hiến"… Thế là mỗi tối đi với mấy nàng rồi lại về khách sạn một mình, ức quá, các anh đành đi mát-xa rồi mới về nằm không, chờ cơ hội.


Chiêu đãi viên cũng có dịp tiếp xúc với Việt kiều - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Anh C. vì chưa tìm được người đẹp nào để "đặt cọc" nên quyết định ở lại thêm nửa tháng để tự mình đi "săn" gái đẹp chân dài. Lân la hết khu du lịch này đến quán ăn nọ, rồi anh cũng quen được một vài cô chiêu đãi viên, sau đó rủ rê, tán tỉnh thẳng thừng qua điện thoại, rồi cũng mời được mấy cô đi ăn. Nhưng lần nào, họ cũng đến cùng với em gái hay với cô bạn gái…
Sau khi ăn vẫn chưa tìm được "khe hở" nào để tấn công, anh đành phải kéo dài thời gian bằng các chiêu khác. Nào là đi karaoke, đi bar tiêu thêm một mớ tiền. Tưởng là nàng đã chịu mồi, nhưng rồi anh cũng tự cho là mình "dại gái"… Một lần đi dạo phố miền Tây, một anh tức quá nói với tôi một câu: "Bà mẹ nó… sao ở ngoài đường quá nhiều em đẹp chân dài… vậy mà mình kiếm hoài không có là sao?".

Điểm hẹn là quán ăn, quá nước - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Lần khác qua quen biết với bạn của một người bạn, anh C. chịu khó nán lại Tây Đô vài bữa nữa để chờ gặp cô này. Nghe người bạn giới thiệu thì thích ơi là thích: "Cháu của em nó mới 22 tuổi thôi, chân dài lắm. Gái quê, nên anh gặp lúc đầu phải từ từ, nói chuyện đừng có nôn nóng mà hỏng chuyện". Nghe chân dài lại là gái quê nữa nên dù có ở lại một, hai ngày cũng không sao.

Hẹn 11 giờ trưa gặp nhau tại một nhà hàng khá lãng mạn, trữ tình bên bờ sông Hậu. Đến trước, chúng tôi ngồi nhâm nhi hết một, hai chai bia. Anh tha hồ tơ tưởng đến viễn cảnh cô gái đẹp sắp gặp, trong lòng sung sướng vô cùng. Rồi họ tới bằng một chiếc xe du lịch 12 chỗ ngồi. Nghĩ trong bụng chắc là gia đình này khá giả… càng làm cho anh C. tự tin hơn.
Khi ngồi vào bàn giới thiệu đây là ba mẹ của em, còn đây là bà dì, còn vợ chồng và hai đứa cháu kia là bà cô. Lúc này, anh C. mới lo sợ… cái gì mà giống như đi ra mắt chàng rể vậy. Còn đây là em nó. Con gái quê nên ăn nói còn quê lắm có gì anh chỉ bảo...


Mới quen nàng chân dài ở quê - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Sau khi ăn uống tàn tiệc, gia đình kêu tính tiền… chàng rể tương lai Việt kiều đâu để mất mặt. Nên anh đã giành phần trả tiền, cuộc ra mắt mất hết mấy trăm Mỹ kim. Trong lòng anh đau đớn hơn là vì cô gái trẻ thiệt, chân dài thiệt, nhưng miệng hô không chịu nổi. Anh đành hẹn có dịp sẽ quay lại về "bên nhà gái" chơi. Sau đó, anh rút lui và có ý trách người bạn, sao diễn tả không đúng sự thật gì hết
Tán tỉnh bằng điện thoại, tin nhắn


Mấy nàng trong chiếc áo bà ba dễ thương làm sao - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông
Nhiều Việt kiều về quê tìm người đẹp, đi tới đâu, có "mùi" Việt Kiều tới đó. Chẳng những mùi nước hoa "xịn" thơm ngào ngạt, quần áo, giầy dép, kính mát cũng toàn là hàng tốt. Tiền đô lẫn lộn với tiền đồng mới toanh. Điện thoại di động hai ba cái, cái để gọi riêng người ở Việt Nam, cái để liên lạc trực tiếp về Mỹ, cái để lên internet và "chat" với "mấy em".
Mặc dù các anh chưa tìm được mẫu người lý tưởng, nhưng người đẹp chân ngắn, chân dài đeo theo thì không ít. Tất cả họ đều lợi dụng nhau là chính. Một bên là "tình" và một bên là "tiền". Nhưng làm sao cho hài hòa mà không bị thô thiển như kiểu "tiền trao cháo múc". Vì thế mà cả hai phía đều có sự cân nhắc mất nhiều thời gian.


Sẵn dịp đi mát xa đấm bóp để hưởng thụ - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Những dòng tin nhắn tỏ tình càng lúc càng mãnh liệt hơn, mạnh dạn hơn. Có khi lên cao trào không còn kiềm chế được nữa, họ gọi điện thoại "tâm sự" với nhau cả đêm. Nhưng rồi cũng chỉ là những giây phút lãng mạn nhất thời, ít khi đến với nhau một cách thực tế.
Dù sao, họ vẫn nuôi được hy vọng "cá cắn câu". Cứ như vậy, nên mỗi sáng, các anh lại phải mua thêm 200.000 tiền thẻ điện thoại để nạp vào trương mục. Có khi họ mua luôn cả chục thẻ loại 2, 3 trăm ngàn để sơ cua, phòng hờ những lúc cần thiết không thể đi mua liền được.


Chụp hình trong khách sạn - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Mặc dù có lưu tên, lưu số các cô trong điện thoại, nhưng nhiều anh mới về Việt Nam vẫn còn rất lọng cọng trong việc sử dụng điện thoại di động, nhất là khi nhắn tin cho các cô. Anh D. mới đáp xuống phi trường có 2 tuần mà trong chiếc điện thoại của anh đã có cả trăm số điện thoại. Trong đó, hơn một nửa là số điện thoại của các cô.
Có một đêm nằm ở khách sạn, anh "chat" với một cô gái tên N. Lúc đầu là những dòng tin nhắn em, có khỏe không, đang làm gì đó, có nhớ anh không. Cô gái trả lời rất nhanh, trong đó không ít những chữ viết tắt làm anh đọc muốn "ná thở" mà không biết nói gì. Chỉ biết câu sau cùng là… em nhớ anh nhiều lắm. Rồi anh nhắc lại những lần hẹn hò trước, những lần đi ăn uống, karaoke, những lần đi xem ca nhạc, đi mua sắm quần áo và ngủ khách sạn…
Lo kể lể tán tỉnh liên miên một hồi, anh D. mới vỡ lẽ ra nàng không phải là "người ấy". Thì ra cô này anh mới quen chưa được bao lâu, cũng chỉ mới đi với nhau vài lần thôi… Quê quá, anh bèn dùng một vài câu tiếng Mỹ gọi là gỡ gạc, giả lả rồi "bye bye".


Da nàng sao trắng nõn nà - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Có dịp ngủ chung khách sạn với mấy anh Việt kiều vài đêm mới thấy các anh mới về Việt Nam chưa được bao lâu mà sao quen được nhiều thế. Điện thoại cứ reo liên tục, nói chuyện cù cưa rồi gửi tin nhắn tít tít cả đêm, rù rì, hú hí... Những câu nói qua điện thoại như "nhớ em không", hay "anh có khỏe không"… dễ làm các anh lộn cô này với cô kia. 

Anh V., một Việt kiều, cho biết, thật ra tìm vợ ở Việt Nam ngó dễ nhưng không dễ tí nào. Nếu có ai đó quen biết giới thiệu thì cơ hội tiến tới hôn nhân dễ hơn là tự đi tìm. Vì các cô chân dài ngày nay thấy Việt kiều vẫn còn thích lắm. Chỉ cần gặp nhau ở quán ăn, khách sạn, khu du lịch là họ làm quen ngay. Rồi họ nhờ mai mối tìm người muốn cưới vợ, xin số điện thoại và tâm sự mỗi khi đêm về. Chuyện quen biết mai mối diễn ra rất xôm tụ, hết cô này tìm đến cô khác gọi. Tất cả đều là những cuộc vui tốn kém nhiều tiền bạc, thời gian, nhưng tình cảm thu được chẳng là bao nhiêu.


Bám theo chân dài tìm cơ hội làm quen - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Một Việt kiều trạc tuổi 50 mà tôi từng biết, ông mua được mấy lô đất cất biệt thự ở Việt Nam. Nhu cầu của ông là tìm người yêu thôi chứ không cần tìm vợ. Thế là một ít tiền bỏ ra cho "đàn em" đi kiếm giùm mấy em người mẫu chân dài, kể cả những sinh viên đang học "đua đòi". Muốn đi ăn hả… chuyện nhỏ!
Muốn đi mua sắm quần áo thời trang, hay điện thoại di động cảm ứng hả… dễ thôi!
Theo anh lên Sài Gòn, hay ra Đà Lạt một vài ngày để ký hợp đồng mua biệt thự và ở thử… đương nhiên, là các cô sẽ nhận được tiền đô tính theo ngày. Và cứ như thế ông Việt kiều đại gia này thay đổi người tình như thay áo. Một cô người mẫu miệt vườn miền Tây khoe với mấy cô bạn là quen được ông Việt kiều đại gia này, nhờ vậy mà có được chiếc xe tay ga cùng một ít hàng hiệu.
Nhưng "xài" vài lần, ông Việt kiều biệt tăm, không nói lời chia tay… vì ông đang tò tí với một cô sinh viên chân dài đang có nhu cầu cần nhiều tiền để "trang trải" chuyện học hành và nợ nần của gia đình. Nhưng gần đây, có tin ông ấy đã "về bên kia thế giới" vì sử dụng quá nhiều thuốc "cường dương".


Đi ăn mà thấy chiêu đãi viên chân dài là xin số điện thoại ngay - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Nói đến chuyện này mới biết, gần đây nhiều Việt kiều về quê "yêu đương" và không ít trường hợp bị "chết trên chiến trận tình yêu" vì sử dụng quá liều thuốc kích dục. Nếu được xem lại các mẩu tin nhắn trong điện thoại của các anh, người ta sẽ thấy, sau những lần "mây mưa", các cô đều khen Việt kiều mạnh có khác. Một số anh Việt kiều trước khi ra phi trường chờ máy bay cất cánh, ngồi đọc lại tin nhắn, cười tủm tỉm, nhưng cũng đành xóa hết những gì "bí mật" trước khi về lại Mỹ.
Đi Việt Nam dễ có bồ nhí...


Tay trong tay dạo phố - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Đàn ông có rất nhiều lý do để đi Việt Nam. Làm ăn, kinh doanh, hợp tác, mua nhà đất, thăm cha mẹ già, dự lễ cưới, ma chay, đi du lịch… Khi mà cuộc sống ở Mỹ đã phần nào vững chãi, con cái học hành thành đạt, lập gia đình và có cuộc sống ổn định riêng tư… ấy cũng là lúc mà các ông nghĩ tới đôi điều cho cá nhân mình. Có người còn ước ao về già sẽ về Việt Nam sống "hưởng thụ" cho sướng!? Có người còn nói đùa với nhau, "Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn".
Chính vì điều này mà đã có không ít những mối tình xuyên Thái Bình Dương trái ngang với bao cảnh đời kẻ khóc người cười. "Trâu già thích gặm cỏ non" cũng là lẽ đương nhiên theo quy luật "ba vừa" (vừa dễ "gặm", vừa rẻ tiền, vừa nhiều vô số tha hồ mà lựa chọn) chỉ có ở Việt Nam.


Vì tiền nhiều cô chấp nhận những công việc "lộ hàng" - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Ông T. H. ở thành phố Anaheim, Nam California, vào năm 2005 về Việt Nam với vợ con thăm người thân. Ông thấy thị trường bất động sản ở Việt Nam lên vùn vụt, nhiều người đầu tư vào lãnh vực này chẳng bao lâu giàu sụ.
Về lại Mỹ, ông bèn gom góp được một số tiền, gởi về Việt Nam hùn với người bà con mua đất… Không bao lâu, nghe giá đất lên cao gấp đôi, có lời, nên ông thường xuyên gọi điện thoại về Việt Nam để theo dõi tin tức. Đến năm 2009, thị trường nhà đất bị tuột dốc thê thảm…
Giá đất đóng băng, rồi bị rớt vào khu quy hoạch, tuy được đền bù nhưng không bao nhiêu so với ước tính mức lời ban đầu. Rồi lại có một số vấn đề tiền bạc "nội bộ", nên những lần như vậy ông lại phải về Việt Nam để giải quyết…
Bà vợ thấy cũng hợp lý… nhưng giải quyết kiểu gì không biết mà sau những lần từ Việt Nam về lại Mỹ thì tâm thần ông bất ổn, thơ thơ thẩn thẩn, điện thoại nói chuyện làm ăn gì mà rù rì, lén lút. Sau này, bà phát giác ra là đã có con với một cô gái trẻ đẹp. Từ đó, gia đình cứ lục đục mãi, vợ con mạnh ai nấy sống. "Thiên đường hạnh phúc" giờ đã thành "vực sâu địa ngục". Nhưng rồi tiếng gọi của tình yêu mạnh hơn, chàng công khai tuyên bố sẽ về Việt Nam lo cho mẹ con người ta, có điều kiện sẽ bảo lãnh qua Mỹ đoàn tụ luôn. 

Ông B.K. ở thành phố Los Angeles đã ngoài cái tuổi thất thập cổ lai hy, có vợ, có con, có cháu đùm đề. Cuộc sống đại gia đình ở Mỹ rất vững chắc và tốt đẹp. Nhưng ở cái tuổi hưu trí chẳng làm gì, ông hay về Việt Nam sống với mấy người con còn sót lại Việt Nam, vả lại còn có nhà cửa bên ấy. Sau nhiều lần được một vài người quen chở đi "ăn cỏ non", ông đã phải lòng một cô gái trẻ chân dài nhỏ hơn mình gần 35 tuổi. Sau khi bị gia đình phát giác, vợ con phản đối kịch liệt, hết lời khuyên ngăn khóc lóc, đến hăm dọa từ luôn… nhưng ông đã là người "anh hùng" thì "khó qua ải mỹ nhân".
Đã quá cái tuổi hồi xuân lâu rồi nhưng nhờ có tiền có của nên tình cảm của ông vẫn giữ được ở mức sâu đậm với cô gái trẻ. Để có tổ ấm riêng tư, ông quyết định bán đất để dành một phần tiền xây nhà cho cô vợ mới. Ông cũng công khai nói thẳng quyết định của mình sống đời còn lại ở Việt Nam và chẳng thiết tha gì việc trở lại Mỹ để cho vợ con "hành xác", mặc cho ai muốn từ thì từ! Theo ông, bây giờ còn sống được bao lâu nữa, phải biết tận hưởng cuộc sống tuổi già chứ?!

Trong cuốn Thúy Nga 79 chủ đề Dreams, trong lúc giới thiệu chương trình, một câu hỏi được nêu ra: "Món quà mà người đàn ông Việt Nam thích nhất là gì?". Câu trả lời: "Đó là mấy bà ở nhà giữ con cho mấy ông về Việt Nam chơi vài tuần" - Cả hội trường cười rần. Cái câu trả lời nửa đùa nửa thật nhưng rất đúng với tâm trạng của một số người đàn ông Việt Nam ở Mỹ.


Cô gái chân dài làm người mẫu quảng cáo, nếu được Việt kiều ưng là chịu liền! - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Phụ nữ thì ít ai muốn người đàn ông của mình về Việt Nam một mình, vì sợ dễ bị cám dỗ. Dù người đó chung thủy dữ lắm, thương vợ con bao nhiêu, thì cũng có thể xiêu lòng trước "cỏ non". Bà P.Đ. ở Riverside cho biết: "Dù biết chồng rất thương yêu mình nhưng dứt khoát một câu là không bao giờ cho chồng về Việt Nam với bất kỳ lý do gì. Làm như vậy chẳng khác nào thả cọp về rừng. Tôi đã từng chứng kiến nhiều trường hợp bạn bè, bà con về bên ấy một vài lần thì trở nên hư hỏng, không bị con gái quyến rũ kiểu này cũng bị kiểu khác. Cho đi du lịch ở đâu trên thế giới cũng được, nhưng ngoại trừ Việt Nam. Còn muốn đi thì đi luôn đừng có về nữa".


Đợi… - ảnh: David Nguyễn/Viễn Đông

Chị T.T. ở thành phố Long Beach nói: "Nếu đã lập gia đình, đi đâu nhất là về Việt Nam nên đi cả đôi… rất hạnh phúc, rất dễ thương, bởi vì cuộc sống ở Mỹ quá bận rộn, phải chịu nhiều áp lực cuộc sống và thiếu thốn tình cảm. Bởi vậy có những giây phút nào bên nhau được nên tận dụng, tình cảm gia đình sẽ gắn bó hơn, thú vị hơn.
Đương nhiên nếu có lý do chính đáng thì mình cũng cho ông xã về Việt Nam một mình… nhưng cũng là việc bất đắc dĩ và liều thôi. Lo thì cũng lo đó, nhưng ông bà ta có câu: Giữ người ở lại chứ ai giữ kẻ ra đi".

Filed under: